NUA MAT TROI VANG - Trang 440

“Anh chưa bao giờ chu đáo với mẹ cả”, cuối cùng chàng nói.

“Không sao”, nàng thì thầm. Chính nàng cũng thầm ước là mình cố

gắng nhiều hơn để hòa thuận với mẹ chàng trước khi rơi vào sự hậm hực
ghét bỏ một cách dễ dàng. Có nhiều cái nàng có thể làm khác đi nếu có cơ
hội làm lại lần nữa.

“Chúng ta chưa bao giờ chủ động nhớ đến cái chết”, Odenigbo nói.

“Chúng ta sống một cuộc sống như thế này là do chúng ta không nhớ rằng
mình cũng sẽ chết. Chúng ta đều phải chết.”

“Vâng.” Olanna nói. Vai chàng như chùng xuống.

“Nhưng liệu đó có phải là toàn bộ giá trị của sự sống còn? Rằng đời

sống là trạng thái phủ nhận cái chết?” Chàng hỏi.

Olanna ôm chàng chặt hơn.

“Anh hằng suy nghĩ đến chuyện tham gia quân đội, nkem.” Chàng nói.

“Có thể anh nên tham gia Lữ đoàn S mới thành lập của Lãnh Tụ.”

Olanna im lặng một lúc lâu. Nàng cố dằn nén cái ý nghĩ tóm lấy chòm

râu mới mọc của chàng mà giật cho bật máu ra. “Anh nên tìm một cái cây
thật chắc và một sợi dây, Odenigbo, vì đó là cách tự tử dễ dàng hơn.” Nàng
nói.

Chàng quay lại để nhìn nàng, nhưng nàng ngoảnh đi và đứng dậy, đến

gần cái vặn to radio, một bài hát của Beatles ngân vang khắp phòng. Nàng
không thể bàn thêm về chuyện gia nhập quân đội nữa.

“Mình nên đào một cái hầm trú ẩn”, chàng nói và đi ra cửa. “Đúng,

chắc chắn chúng ta cần một cái hầm trú ẩn ở đây.”

Vẻ trống rỗng trong ánh mắt và bờ vai rũ xuống của chàng làm nàng lo

ngại. Nếu chàng phải làm một cái gì đó, tốt hơn hết nên để chàng xây một
cái hầm tránh bom, chứ không phải là gia nhập quân đội.

Bên ngoài, chàng đang nói chuyện với ông Oji và mấy người đàn ông

khác đứng gần cổng vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.