NUA MAT TROI VANG - Trang 446

thật thì dân chúng đã chuẩn bị chu đáo hơn và chúng ta đã không bị mất
nhiều tài sản như thế.”

“Nhưng cô còn mang được cái dương cầm theo.” Olanna không thích

cái cách Alice dùng chữ “họ”, làm như cô không phải cùng hội cùng thuyền
với nàng.

“Đó là thứ duy nhất tôi mang theo được từ Enugu. Anh ta gửi tiền và

một chiếc xe tải để giúp tôi vào chính cái ngày Enugu thất thủ. Lương tâm
tội lỗi của anh ta dằn vặt đấy mà, về sau người tài xế nói cho tôi biết vài tuần
trước đó vợ chồng anh ta đã mang hết đồ đạc về quê. Chị tưởng tượng thử
xem!”

“Cô có biết bây giờ anh ta ở đâu không?”

“Tôi không muốn biết. Nếu có dịp gặp lại anh ta, ezi okwu m, tôi sẽ giết

anh ta bằng chính đôi tay này.” Alice giơ hai bàn tay bé xíu của mình lên.
Lần đầu tiên cô ta dùng tiếng Igbo với thổ âm Asaba, chữ F nghe như chữ
W. “Lúc nào tôi cũng nghĩ lại những điều tôi đã trải qua vì anh ta; tôi bỏ
công việc của mình ở Lagos, tôi liên tục nói dối gia đình tôi, tôi bỏ những
người bạn đã nói với tôi là anh ta không thật lòng.” Cô cúi xuống nhặt cái gì
đó trên cát. “Và anh ta không thể làm được chuyện ấy cho ra hồn.”

“Gì cơ?”

“Anh ta nhào lên người tôi, rên è è như một con dê và thế là xong.” Cô

giơ ngón tay lên. “Với cái của bé xíu như thế này. Rồi anh ta mỉm cười
khoái trá mà chẳng bao giờ nghĩ là không biết tôi có rõ lúc nào anh ta bắt
đầu và lúc nào anh ta kết thúc. Ôi đàn ông! Đàn ông thật là hết thuốc chữa!”

“Không phải đàn ông nào cũng thế. Chồng tôi biết làm chuyện ấy và

với một cái như thế này.” Olanna giơ một cái nắm tay thật chặt. Cả hai cùng
cười ngất và nàng cảm thấy giữa hai người có một sự gắn bó thật bình dị,
thú vị của đàn bà với nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.