NUA MAT TROI VANG - Trang 447

Olanna chờ Odenigbo về nhà để nàng có thể kể cho chàng nghe tình

bạn mới có giữa nàng và Alice, về những điều nàng vừa mới kể cho Alice.
Nàng muốn chàng về nhà và kéo ghì nàng vào lòng theo cái cách mà đã lâu
lắm rồi chàng không làm. Nhưng khi từ quán rượu Tanzania về, chàng đem
theo một khẩu súng, loại súng hai nòng, dài, đen, lạnh ngắt đặt nó lên
giường.

Gini bu ife a? Cái gì vậy?” Olanna hỏi.

“Có người ở Bộ mang cho anh. Cũ rồi, nhưng có nó cũng tốt, để dành

khi hữu sự.”

“Em không muốn để súng trong nhà.”

“Chúng ta đang có chiến tranh. Ở đâu chả có súng.” Chàng cởi quần dài

và quấn một tấm quấn xung quanh thắt lưng trước khi cởi áo.

“Hôm nay em nói chuyện với Alice.”

“Alice nào?”

“Cô hàng xóm chơi dương cầm.”

“À, ừ.” Chàng nhìn tấm ri đô.

“Anh có vẻ mệt”, nàng nói. Điều nàng thật sự muốn nói là, Anh có vẻ

buồn. Giá như chàng có việc để bận rộn, giá như chàng có việc để lo toan
vào những lúc nỗi đau buồn ngấm ngầm gặm nhấm chàng thì tốt hơn.

“Anh không sao cả”, chàng nói.

“Em nghĩ anh nên đến gặp Ezeka. Nhờ ông ta giúp anh chuyển sang

chỗ khác. Ngay cả nếu như không phải thuộc Bộ của ông ấy, ông ấy chắc
cũng phải quen và có ảnh hưởng với các Bộ khác.”

Odenigbo mắc cái quần của chàng lên một cái đinh đóng trên tường.

“Anh có nghe em nói không?” Olanna hỏi.

“Anh không muốn nhờ Ezeka.”

Nhìn nét mặt chàng, nàng nhận ra chàng thất vọng. Nàng đã quên rằng

chàng là người có những lý tưởng cao đẹp. Chàng là người sống nguyên tắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.