NUA MAT TROI VANG - Trang 452

Nàng đi ra đường chính, đứng dưới một gốc cây. Mỗi lần có xe chạy

qua, nàng cố vẫy cho nó dừng lại. Một chiếc xe bảy chỗ gỉ sét dừng lại.
Nàng nhận thấy vẻ đểu cáng trong mắt gã lính lái xe trước khi nàng leo lên
xe ngồi cạnh gã, vì thế nàng toàn nói tiếng Anh, biết chắc chắn là gã không
thể hiểu nàng nói gì. Suốt chuyến đi nàng toàn nói về lý tưởng chính nghĩa
rằng xe cùng người tài xế của nàng đang ở tiệm sửa xe. Gã nói rất ít cho đến
khi gã thả nàng xuống trước tòa nhà của Bộ. Gã không biết nàng là ai và
nàng quen những ai.

Bà thư ký của Giáo sư Ezeka có bộ mặt diều hâu lừ lừ nhìn Olanna, từ

bộ tóc giả chải mượt cho đến đôi giày của nàng và nói, “Hiện giờ ông ấy
không có ở đây!”.

“Thế thì phiền bà gọi điện thoại cho ông ấy ngay lập tức và bảo rằng tôi

đang chờ. Tôi tên là Olanna Ozobia.”

Bà thư ký nhìn, đầy vẻ ngạc nhiên. “Cái gì?”

“Tôi có cần nhắc lại không?” Olanna hỏi. “Tôi tin là Giáo sư sẽ muốn

nghe về việc này. Chỗ nào tôi có thể ngồi chờ trong khi bà gọi cho ông ấy?”

Bà thư ký nhìn nàng chòng chọc và nàng bình thản nhìn lại.

Rồi bà ta yên lặng ra hiệu chỉ vào một cái ghế và nhấc điện thoại. Nửa

giờ sau, tài xế của Giáo sư Ezeka đến chở nàng về nhà ông núp trong một
con đường kín đáo.

“Tôi nghĩ là một VIP như ông phải sông trong Khu Đặc biệt của Chính

quyền, Giáo sư ạ.” Olanna nói, sau khi nàng chào ông.

“Ồ, chắc chắn là tôi không ở đó. Rất lộ liễu và dễ trở thành mục tiêu bị

đánh bom.” Ông vẫn không thay đổi. Cái kiểu cách nghĩ mình cao siêu hơn
tất cả mọi người lộ rõ qua giọng nói lúc vẫy tay mời nàng vào và nói nàng
chờ ông thu dọn phòng làm việc của mình một chút.

Olanna ít khi gặp bà Ezeka lúc ở Nsukka; bà ta nhút nhát và không có

học thức mấy, loại vợ mà người làng của ông đã tìm cho ông, Odenigbo có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.