NUA MAT TROI VANG - Trang 454

nước ngoài từ tuần trước. Hai đứa lớn đã đi. Lãnh Tụ cho phép chúng tôi từ
lâu rồi. Chúng tôi đáng lẽ sẽ lên một chuyến bay, nhưng không chiếc nào
đáp xuống cả. Họ nói là có nhiều máy bay ném bom của Nigeria quá. Cô có
thể tưởng tượng không? Hôm qua, chúng tôi chờ ở Uli, bên trong cái ngôi
nhà chưa xây xong mà họ gọi là sân bay hơn hai giờ đồng hồ song không có
chiếc máy bay nào đáp xuống cả. Nhưng hy vọng là chúng tôi sẽ đi vào Chủ
nhật. Chúng tôi sẽ bay tới Gabon và từ đó sang Anh – bằng giấy thông hành
của Nigeria, dĩ nhiên rồi! Người Anh đã từ chối công nhận Biafra!” Tiếng
cười của bà như một mũi kim sắc nhọn xuyên thẳng vào người, làm dâng lên
nỗi căm phẫn trong lòng Olanna.

Người bồi mang nước ra trên một cái khay bạc.

“Anh có chắc là nước lạnh đúng độ không?” Bà Ezeka hỏi. “Nước này

ở trong tủ lạnh mới hay tủ lạnh cũ?”

“Trong cái tủ mới, thưa bà, như bà đã bảo.”

“Cô có ăn bánh không? Olanna, chúng tôi mới làm hôm nay.”

“Không. Xin cảm ơn bà.”

Giáo sư Ezeka vào, mang theo một xấp hồ sơ. “Cô chỉ uống có thế thôi

à? Chỉ có nước thôi?”

“Ngôi nhà của ông thật là ngoài sức tưởng tượng, như thể trong mơ”,

Olanna nói.

“Cách chọn chữ của cô hay thật, trong mơ”, Giáo sư Ezeka nói.

“Odenigbo không mấy hài lòng với công việc trong Bộ anh ấy đang

làm. Ông có thể chuyển anh ấy sang nơi khác không?” Từng từ thoát ra khỏi
miệng nàng một cách khó nhọc và nàng chợt nhận ra là mình rất ghét phải
nhờ vả, cầu cạnh người khác. Nàng chỉ muốn xong việc này càng sớm càng
tốt để nàng có thể rời căn nhà có thảm đỏ, ghế sofa cùng màu, ti vi và mùi
nước hoa trái cây của bà Ezeka.

“Lúc này tất cả mọi việc đều quá khó khăn, thật sự rất khó khăn”, Giáo

sư Ezeka nói. “Bao nhiêu đòi hỏi từ khắp mọi nơi đều đổ về đây”, ông ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.