NUA MAT TROI VANG - Trang 460

Nhưng đó là Kainene, xuất hiện trong một cái áo đen nhàu nhĩ, tay vuốt
tóc.

Ejima m”, nàng nói và ôm Olanna. Họ ôm lấy nhau thật thân thiết,

người họ âu yếm dựa sát vào nhau. “Chị đã hy vọng là em đến sớm một chút
để chúng ta có thể cùng đến trung tâm nghiên cứu trước khi đến trại tị nạn.
Em có muốn ăn một ít cơm? Chị không biết là đã bao lâu chị không ăn cơm
nữa, cho đến khi người ở trung tâm tiếp tế cho một bao gạo tuần trước.”

“Không, lúc này thì không.” Olanna muốn ôm chị một lúc lâu hơn, để

ngửi mùi thân thuộc của gia đình.

“Chị mới vừa nghe đài Nigeria. Lagos nói lính Trung Quốc chiến đấu

cho chúng ta và Kaduna nói tất cả đàn bà Igbo đều đáng bị hãm hiếp”,
Kainene nói. “Sự tưởng tượng của chúng rất ấn tượng với chị.” „

“Em chẳng bao giờ nghe chúng cả.”

“Ồ, chị nghe đài Lagos và Kaduna nhiều hơn Đài Phát thanh Biafra. Ta

phải luôn bám sát quân thù.”

Harrison vào cúi người chào. “Thưa bà? Tôi mang thức uống nhé?”

“Cách ăn nói của ông ta khiến em có thể nghĩ là chị có cả một hầm

rượu lớn trong căn nhà đang xây dở ở giữa nơi đồng không mông quạnh như
thế này”, Kainene lầm bầm, lấy tay vuốt tóc.

“Thưa bà?”

“Không đâu, Harrison, đừng mang thức uống. Chúng tôi đi ngay bây

giờ. Nhớ nhé, dọn bữa trưa cho hai người.”

“Vâng, thưa bà.”

Olanna tự hỏi không biết Richard đâu.

“Harrison là một ông nhà quê kệch cỡm nhất trong số những người chị

biết”, Kainene nói, lúc nàng nổ máy. “Chị biết em không thích chữ nhà
quê.

“Không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.