NUA MAT TROI VANG - Trang 47

Chương hai

Olanna lắc lư theo điệu Tân nhạc

20

phát ra từ radio trong xe. Tay nàng

đặt lên đùi Odenigbo; nàng nhấc tay lên khi chàng sang số đặt tay trở lại và
cười rộ khi chàng trêu nàng là thần vệ Nữ đã chi phối đầu óc mọi người.
Nàng thấy ngất ngây bên cạnh chàng, cửa sổ xe được quay xuống, bụi bay
mịt mù và giọng hát của Rex Lawson thật mơ màng. Chàng sẽ phải lên
giảng đường trong vòng hai giờ nữa nhưng cứ nhất quyết đòi đưa nàng ra
sân bay Enugu. Tuy ngoài mặt phản đối nhưng trong lòng nàng rất thích.
Khi hai người lái xe trên con đường hẹp băng ngang đồi Milliken, một bên
là thung lũng sâu thăm thẳm, một bên là sườn núi lởm chởm, nàng cũng
không nhắc chàng là chàng lái quá nhanh. Nàng cũng không nhìn cái bảng
viết bằng tay, nét chữ cứng và thô, THÀ ĐẾN MUỘN CÒN HƠN LÀ
NGƯỜI THIÊN CỔ.

Nàng thất vọng nhìn thấy mấy chiếc máy bay trắng đục lướt nhẹ nhàng

lên không trung khi hai người đến gần sân bay. Chàng dừng xe dưới mái
hiên của cổng vào. Những người khuân vác hành lý thuê vây quanh xe và
hỏi, “Ông bà có hành lý không ạ?”, nhưng Olanna không nghe thấy họ nói gì
bởi vì chàng đã kéo nàng sát vào người chàng.

“Anh không thể chờ được nữa, nkem”, chàng nói, môi chàng gắn chặt

môi nàng. Nụ hôn của chàng có vị ngọt như mứt hoa quả. Nàng muốn nói
với chàng là mình rất háo hức muốn dọn về Nsukka, nhưng chắc không cần
nàng phải nói chàng cũng đã biết. Một nụ hôn nồng nàn, và nàng cảm thấy
hơi ấm rất mới, lan tỏa giữa hai chân nàng.

Có tiếng còi xe inh ỏi. Một người khuân hành lý kêu to, “Hây, đây là

chỗ xếp hàng. Ồ! Chỉ xếp hàng thôi nhé!”

Cuối cùng, Odenigbo buông nàng ra và nhảy khỏi xe để lấy hành lý của

nàng trong cốp. Chàng mang túi hành lý của nàng đến quầy bán vé. “Em đi
an toàn nhé, ije oma”, chàng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.