NUA MAT TROI VANG - Trang 49

trong trẻo, rõ ràng thông báo chuyến bay của hãng hàng không Nigeria hạ
cánh, người bố nhỏm dậy và lại ngồi xuống.

“Chắc là ông đang chờ ai đó”, Olanna nói với ông bằng tiếng Igbo.

“Vâng, nwanne m, em trai tôi hồi hương sau khi du học bốn năm ở

nước ngoài.” Tiếng địa phương Owerri của ông đậm đặc chất nhà quê.

“Thế à!” Olanna nói. Nàng muốn hỏi ông ta xem em ông ấy chính xác

là học ở đâu, nhưng nàng đã không hỏi. Có thể ông ta cũng không biết.

Bà cụ quay sang Olanna. “Em nó là người đầu tiên trong làng được đi

nước ngoài và người làng chúng tôi chuẩn bị tổ chức một buổi khiêu vũ
mừng em nó. Đoàn vũ công sẽ đón chúng tôi ở Ikeduru.” Bà mỉm cười vinh
hạnh để lộ hàm răng màu nâu. Giọng của bà còn nặng hơn; khó mà hiểu trọn
vẹn những điều bà nói. “Đàn bà quê tôi rất ganh tị, nhưng có phải là lỗi của
tôi đâu nếu đầu con họ không có óc, còn con tôi được học bổng của người da
trắng.”

Có chuyến bay khác vừa được thông báo hạ cánh và người bố nói,

Chere! Nó đây rồi, nó đây!”

Mấy đứa trẻ đứng dậy và người bố bảo tụi nó ngồi xuống, nhưng chính

ông ấy lại đứng dậy. Bà cụ ôm khư khư cái ví vào trong lòng. Olanna nhìn
máy bay hạ cánh. Nó chạm mặt đất rồi bắt đầu chạy chậm vào đường bay, bà
cụ hét lên và làm rơi cái ví.

Olanna giật mình. “Cái gì thế? Cái gì thế?”

“Mẹ!”, người bố nói. “Tại sao nó không chịu dừng?” Bà hỏi, hai tay ôm

lấy đầu, vẻ tuyệt vọng. “Chi m! Lạy Chúa tôi! Tôi xui quá! Họ bắt con tôi đi
đâu chứ! Các người lừa dối tôi phải không?”

“Cụ à, máy bay sẽ dừng”, Olanna nói. “Nó phải làm như vậy khi mới

hạ cánh.” Nàng nhặt cái ví của bà lên và nắm hai bàn tay chai sạn của bà cụ.
“Nó sẽ dừng”, nàng nói thêm lần nữa.

Nàng giữ tay bà trong tay mình cho đến khi máy bay dừng hẳn lại và bà

cụ rút tay ra khỏi tay nàng, lầm bầm nói bọn ngu ngốc không biết cách làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.