NUA MAT TROI VANG - Trang 486

Chương ba mươi

Richard cố nhích người càng xa hai ký giả Mỹ càng tốt, người chàng bị

ép sát vào cửa của chiếc xe Peugeot. Đáng lẽ chàng nên ngồi ở ghế trước và
bảo người cận vệ ngồi phía sau với họ. Nhưng thực tình chàng đã không ngờ
họ lại hôi đến thế – Charles, người khá béo, đội cái mũ phớt mềm và
Charles, tóc đỏ, cằm có râu cũng đỏ hung hung.

“Một ký giả miền Trung Tây nước Mỹ và một ký giả New York tới

Biafra, cả hai chúng tôi đều tên Charles. Sự trùng hợp bất ngờ.” Gã béo nói,
cười ha hả sau khi họ tự giới thiệu với nhau. “Và mẹ chúng tôi đều gọi
chúng tôi là Chuck!”

Richard không biết chắc chắn họ đã chờ bao lâu hước khi lên máy bay

ở Lisbon nhưng họ phải chờ ở São Tomé hơn mười bảy giờ đồng hồ mới có
chuyến bay tiếp tế đến Biafra. Họ cần phải tắm. Khi gã béo ngồi cạnh
Richard bắt đầu nói về lần viếng thăm Biafra đầu tiên của mình lúc chiến
tranh mới bắt đầu, Richard nghĩ anh ta cũng cần phải súc miệng nữa.

“Tôi đã đến bằng máy bay thứ thiệt và chúng tôi hạ cánh xuống sân bay

Port Harcourt”, gã béo nói. “Nhưng lần này tôi ngồi trên sàn của một chiếc
máy bay, bay mà không có đèn, đồng hành với tôi là hai chục thùng sữa bột.
Chúng tôi bay, thấp thấy mẹ, tôi nhìn ra ngoài và thấy những hoa lửa vàng
da cam của pháo phòng không Nigeria. Tôi sợ vãi ra quần.” Gã cười, cái mặt
nung núc mỡ to bè bè nhưng khá thân thiện, vui vẻ.

Gã tóc đỏ không cười. “Chúng tôi không biết chắc đó có phải là súng

phòng không của Nigeria hay không. Cũng có thể của người Biafra lắm
chứ.”

“Ồ, đừng nói thế!” Gã béo liếc nhìn Richard nhung Richard giữ nghiêm

nét mặt. “Chắc chắn đó là súng phòng không của Nigeria.”

“Người Biafra hay lẫn lộn thức ăn và súng đạn trên máy bay của họ thì

họ cũng có thể nhầm máy bay lắm chứ”, gã tóc đỏ nói. Gã quay sang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.