NUA MAT TROI VANG - Trang 487

Richard. “Phải không?”

Richard không thích gã. Chàng không thích đôi mắt xanh nhợt và

gương mặt lấm tấm những tàn nhang màu đỏ. Khi chàng gặp họ ở sân bay
và đưa cho họ giấy phép đặc biệt, bảo cho họ biết chàng sẽ là người dẫn
đường của họ, chàng đã không thích cái vẻ khinh bỉ nhạo báng trên mặt gã.
Giống như gã muốn nói, Anh đang đại diện cho người Biafra đấy à?

“Các chuyến bay tiếp tế chỉ chở thức ăn thôi”, Richard nói.

“Dĩ nhiên”, gã tóc đỏ nói. “Chỉ có thức ăn thôi.”

Gã béo nghiêng người chồm qua Richard để nhìn qua kính xe. “Tôi

không thể nào tin được người ta vẫn còn lái xe và đi tới đi lui làm như là
không có chiến tranh vậy.”

“Cho đến khi nào bị máy bay tấn công, bỏ bom”, Richard nói. Chàng

ngả ra phía sau một chút và nín thở. “Chúng ta có thể đến xem chỗ lính
Biafra đã bắn một công nhân hãng dầu lửa người Ý không?”, gã tóc đỏ hỏi.
“Chúng tôi có viết một bài về vụ ấy ở tờ Tribune, nhung tôi muốn tiếp tục
viết một bài dài hơn.”

“Không, không thể được”, Richard trả lời cộc lốc.

Gã tóc đỏ nhìn chàng. “Ok. Nhưng anh có thể nói cho tôi biết tình hình

có gì mới lạ không?”

Richard thở dài. Giống như có ai rắc tiêu rắc ớt vào vết thương của

chàng: Hàng ngàn người Biafra chết và cái gã này chỉ muốn biết có tin tức
gì mới về một người da trắng bị giết. Richard sẽ viết về điều này, nguyên tắc
của báo chí phương Tây: Một trăm người da đen chết cũng chỉ bằng một
người da trắng chết. “Chẳng có gì mới để kể cả”, chàng nói. “Vùng đó bây
giờ đã bị chiếm đóng.”

Ở trạm kiểm soát, Richard dùng tiếng Igbo nói với một dân quân. Cô

kiểm tra giấy phép của họ và cười có vẻ mời mọc với Richard, Richard cũng
cười đáp lại; vẻ cao gầy và bộ ngực lép của cô làm Richard nghĩ đến
Kainene.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.