NUA MAT TROI VANG - Trang 508

Cô ta như được tăng thêm sức mạnh, gan góc hơn nỗi đau đã khiến cô

trở nên điên dại. Cô chống lại tất cả những ai muốn ôm giữ cô. Cô lăn lộn
trên mặt đất mạnh đến nỗi đá sỏi cứa rách da thịt cô thành vết thương rỉ
máu. Hàng xóm ồ lên lắc đầu. Odenigbo ra khỏi phòng, đến gần đỡ cô đứng
lên và ôm cô; cô lặng yên rồi bắt đầu khóc, dựa đầu vào vai chàng. Olanna
nhìn họ. Có cái gì đó rất quen thuộc trong cách Odenigbo ôm khít khao theo
đường cong của Alice. Chàng ôm cô ta dễ dàng, theo cách của một người đã
từng ôm cô.

Cuối cùng Alice cũng nằm xuống một cái ghế dài, ngây dại và đau đớn.

Thỉnh thoảng cô hét to “Hêy!” và đứng dậy, tay ôm đầu. Odenigbo ngồi
cạnh giục cô uống một ít nước. Chàng và người đàn ông Asaba nói bằng
giọng thật nhỏ nhẹ làm như chỉ có riêng họ chịu trách nhiệm lo lắng cho cô.
Sau đó, chàng bước đến chỗ Olanna đang ngồi ở hiên nhà.

“Em có thể thu xếp hành lý của cô ấy không, nkem?”, chàng hỏi. “Ông

ta nói có một vài người Asaba ở trong nhà ông ta và ông ta sẽ đưa cô ấy đến
ở với họ một thời gian.”

Olanna nhìn chàng, mắt ráo hoảnh. “Không”, nàng nói.

“Không?”

“Không”, nàng nhắc lại, bây giờ to giọng hơn. “Không.” Và nàng đứng

dậy đi vào trong phòng. Nàng không biết ai thu xếp hành lý cho Alice, có lẽ
Odenigbo đã làm việc đó nhưng nàng nghe “Ije oma, đi bình yên”, tiếng của
hàng xóm, khi Alice và người đàn ông đi vào lúc khá khuya. Olanna ngủ ở
ngoài hiên, nằm mơ thấy Alice và Odenigbo trên giường ở Nsukka, mồ hôi
của họ đẫm ướt tấm ga trải giường mới giặt của nàng; nàng thức giấc với
một sự nghi ngờ sôi sục trong tim và tiếng nổ ầm ào của đạn pháo vang dội
bên tai.

“Quân địch đến nơi rồi!” Mục sư Ambrose kêu lên. Ông ta là người đầu

tiên chạy ra khỏi sân, mang theo một túi hành lý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.