NUA MAT TROI VANG - Trang 527

vọng phỉnh phờ cho mọi người không hấp dẫn được hắn. Có một buổi chiều,
Harrison đến chỗ cây phượng, mang theo cái radio vặn thật to chương trình
phát thanh của Biafra.

“Ông làm ơn tắt cái đó đi.” Ugwu nói. Hắn đang xem một lũ trẻ trai

chơi trên đám cỏ gần đó. “Tôi muốn nghe tiếng chim.”

“Có con chim nào hót đâu”, Harrison nói.

“Tắt nó đi.”

“Lãnh Tụ sắp diễn thuyết.”

“Tắt hoặc mang nó đi chỗ khác.”

“Chú mày không muốn nghe Lãnh Tụ nói à?”

Mba, không.”

Harrison nhìn hắn, “Bài diễn thuyết sẽ rất tuyệt vời”.

“Không có gì đáng coi là tuyệt vời cả”, Ugwu nói.

Harrison bỏ đi với vẻ mặt của một người bị tổn thương. Ugwu chẳng

buồn gọi ông ta; hắn tiếp tục nhìn mấy đứa trẻ. Chúng chạy uể oải trên cỏ
khô, tay cầm gậy giả làm súng, miệng giả tiếng súng bắn, bụi mù lên khi
chúng đuổi nhau. Ngay cả đám bụi cũng có vẻ kiệt sức. Chúng đang chơi trò
trận giả. Bốn đứa con trai. Hôm qua chúng có năm thằng. Ugwu không nhớ
tên thằng bé thứ năm – không biết tên nó là Chidiebele and Chidiebube? –
nhưng hắn nhớ cái bụng của thằng bé gần đây bắt đầu to lên như nuốt một
quả bóng thật to, tóc nó rụng từng nắm, da của nó chuyển từ màu gỗ mun
màu vàng. Mấy đứa kia hay chọc nó. Afo mmili ukwa Bụng Mít Chín. Có
một lần, Ugwu muốn bảo bọn nó ngừng chơi để hắn có thể giải thích bệnh
suy dinh dưỡng là gì – có lẽ hắn có thể đọc cho chúng biết hắn đã miêu tả
bệnh suy dinh dưỡng như thế nào trong bài viết của hắn. Nhưng hắn quyết
định thôi. Không nên cho chúng biết trước những điều mà hắn tin là tất cả
mọi người đều sẽ gặp phải. Ugwu không nhớ thằng bé có lúc nào được đóng
vai một sĩ quan Biafra như Lãnh Tụ hoặc là Achuzie mà luôn đóng vai một
người Nigeria, Gowon hay Adekunle; có nghĩa là nó sẽ phải luôn luôn thua,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.