NUA MAT TROI VANG - Trang 529

Chương ba mươi ba

Richard ngồi cạnh Kainene và nắn nhẹ vai nàng khi Olanna nói điều gì

đó làm nàng cười. Chàng yêu cái cổ gầy của nàng, nó có vẻ dài hơn khi nàng
ngửa lên cười. Chàng yêu những buổi tối ngồi với nàng, Olanna và
Odenigbo; nó làm chàng nhớ lại những buổi tối trong phòng khách tranh tối
tranh sáng ở Nsukka, uống bia làm dịu cái lưỡi tê rát vì ớt của mình.
Kainene thò tay ra chiếc đĩa sứ đựng dế rang, món ăn mới đặc biệt của
Harrison; ông ta có vẻ biết rõ chỗ nào có thể đào được dế trong đất khô và
biết làm sao cho chúng vỡ ra thành những mảnh nhỏ sau khi rang để ăn
không mau hết. Kainene lấy một miếng cho vào miệng. Richard lấy hai
miếng và nhấm thật chậm. Trời bắt đầu tối, mấy cây điều biến thành những
bóng xám im lặng. Cơn nóng và hơi ẩm của buổi chiều treo lơ lửng trong
không khí.

“Anh nghĩ cái gì là nguyên nhân thành công trong sứ mệnh của người

da trắng ở Phi châu, Richard?” Odenigbo hỏi.

“Sự thành công?” Odenigbo làm Richard phát cáu với cái kiểu ngẫm

nghĩ thật lâu rồi đột nhiên hỏi hay nói một điều gì đó bất ngờ.

“Vâng, sự thành công. Tôi suy nghĩ bằng tiếng Anh.”

“Có lẽ trước nhất anh nên xem xét nguyên nhân thất bại của người da

đen trong việc ngăn chặn sứ mệnh của người da trắng”, Kainene nói.

“Ai là người đưa sự phân biệt chủng tộc đến thế giới này?” Odenigbo

hỏi.

“Tôi không hiểu lập luận của anh”, Kainene nói.

“Người da trắng đưa sự kỳ thị chủng tộc đến thế giới này. Họ dùng nó

như là một bàn đạp để chinh phục. Chinh phục một dân tộc có nhiều tính
nhân bản luôn luôn dễ dàng hơn.”

“Như vậy có nghĩa là khi mình chinh phục người Nigeria, mình sẽ là

người ít nhân bản hơn?” Kainene hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.