NUA MAT TROI VANG - Trang 530

Odenigbo không trả lời. Có cái gì đó sột soạt gần mấy cây điều,

Harrison nhảy chồm lên, đuổi theo xem có phải là con chuột đồng để ông ta
có thể bắt.

“Inatimi đưa cho tôi một ít tiền đồng của Nigeria”, Kainene nói sau một

lúc im lặng. Mọi người biết Tổ Chức Chiến Sĩ Tự Do Biafra có nhiều tiền
của Nigeria. Tôi muốn đến Cây Số Chín để xem có thể mua cái gì và nếu
mọi chuyện ổn thỏa, tôi sẽ bán những thứ mà người trong trại làm.”

“Đó là buôn bán với kẻ thù”, Odenigbo nói.

“Đó là buôn bán đổi chác với mấy người đàn bà Nigeria thất học, người

có những thứ mình cần.”

“Việc này rất nguy hiểm, Kainene”, Odenigbo nói, giọng chàng thật dịu

dàng làm Richard ngạc nhiên.

“Vùng đó không bị chiếm đóng”, Olanna nói. “Người mình buôn bán

tự do ở đó.”

“Em cũng đi à?” Sự ngạc nhiên làm giọng Odenigbo lên cao lúc chàng

nhìn Olanna chòng chọc.

“Không, ít nhất là không phải ngày mai. Có thể là lần sau.”

“Ngày mai?” Đến phiên Richard ngạc nhiên. Kainene có nói chuyện

muốn mua bán bên kia vùng địch một lần nhưng chàng không biết là nàng
đã quyết định lúc nào thì đi.

“Vâng, ngày mai Kainene sẽ đi”, Olanna nói.

“Vâng”, Kainene nói. “Nhưng đừng có lo cho Olanna, cô ấy sẽ không

bao giờ đi với tôi. Cô ấy luôn rất sợ những chuyện buôn bán tự do thật thà.”
Kainene cười và Olanna cũng cười, đập khẽ vào cánh tay chị. Richard nhìn
thấy sự quen thuộc trên nét môi của họ, trong hình dáng mấy chiếc răng cửa
hơi to hơn những chiếc khác.

“Có phải đường Cây Số Chín có khi bị chiếm đóng có khi không?”

Odenigbo hỏi. “Tôi nghĩ cô không nên đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.