NUA MAT TROI VANG - Trang 534

nhỏ so với một đứa trẻ sáu tuổi. Chàng vẽ những đường thẳng trên mặt dất
rồi bảo nó đi tìm nhặt một ít đá để dạy nó chơi nchokolo. Chàng nhìn nó lấy
ra rồi sắp xếp và trưng bày những mảnh vụn kim loại sắc nhọn trong một cái
hộp thiếc: bộ sưu tập mảnh đạn của nó. Một giờ sau Kainene vẫn chưa về.
Richard dẫn Bé By đi đến trại tị nạn ở cuối đường. Không thấy Kainene
ngồi trên những bậc thềm trước Điểm Không Trở Về như nàng vẫn thường
ngồi. Nàng cũng không có ở phòng bệnh. Nàng cũng không có trong bất cứ
lớp học nào. Richard nhìn thấy Ugwu ngồi dưới tán cây phượng, đang viết
gì đó lên một mảnh giấy.

“Cô Kainene vẫn chưa về ạ”, Ugwu nói trước khi Richard cất tiếng hỏi.

“Em có chắc không hay là cô ấy vẽ rồi đi đâu đó?”

“Em biết chắc, thưa ông. Nhưng em đoán là cô ấy sắp về thôi.”

Richard hơi buồn cười bởi vẻ rất trịnh trọng trong cách nói của Ugwu,

cái cách hắn phát âm chữ đoán; chàng rất ngưỡng mộ tham vọng của Ugwu
và việc gần đây hắn hí hoáy viết trên bất cứ tờ giấy nào hắn có thể vớ được.
Có lần chàng cố tìm xem Ugwu đã cất mấy tờ giấy đó ở đâu để xem nhưng
không thể tìm thấy. Có lẽ hắn giắt hết vào quần soóc.

“Em đang viết gì thế?” Chàng hỏi.

“Mấy cái vớ vẩn thôi, thưa ông”, Ugwu nói.

“Con sẽ ở đây chơi với anh Ugwu”, Bé By nói.

“Ok, Bé By.” Richard biết con bé sẽ chạy vội vào trong những lớp học,

tìm mấy đứa trẻ rồi bắt đầu đi lùng kiếm thằn lằn hay dế. Hoặc là nó sẽ đi
tìm cái ông mặc quần áo nhà binh tự phong mình là quân nhân để xin ông ta
cho nó được cầm cái dao găm ông luôn đeo bên hông. Chàng đi vào trong
nhà. Odenigbo vừa mới đi làm về. Trong nắng chiều chói chang, cái áo của
Odenigbo đã sờn phía trước đến nỗi Richard có thể nhìn thấy lông quăn loan
xoắn trên ngực chàng.

“Kainene đã về chưa?” Odenigbo hỏi.

“Chưa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.