NUA MAT TROI VANG - Trang 535

Odenigbo nhìn chàng bằng một cái liếc dài đầy trách móc trước khi vào

trong thay quần áo. Chàng trở ra với tấm quấn xung quanh người và thắt nút
phía sau cổ rồi ngồi với Richard trong phòng khách. Trên radio, Lãnh Tụ
tuyên bố ông ta sẽ đi ra nước ngoài để kiếm tìm giải pháp hòa bình.

Theo đúng những gì tôi hằng khẳng định rằng tôi sẽ đích thân đi bất cứ

nơi đâu để bảo vệ hòa bình và an ninh cho đồng bào tôi, nay tôi sẽ rời khỏi
Biafra để tìm hiểu…

Mặt trời đang khuất dần khi Ugwu và Bé By trở về.

“Đứa bé, Nneka, vừa mới chết và mẹ của nó không chịu cho người ta

đem xác đi chôn”, Ugwu nói sau khi chào hai người.

“Có Kainene ở đây không?” Richard hỏi.

“Không.” Ugwu nói.

Odenigbo đứng dậy, Richard cũng đứng lên cùng đi đến trại tị nạn. Họ

không nói gì với nhau. Có một người đàn bà đang ngồi khóc thảm thiết
trước một phòng học. Họ hỏi và mọi người đều trả lời giống nhau: Kainene
đi từ sáng sớm với Inatimi. Nàng bảo họ là nàng đi afia attack, đi buôn chui
bên kia vùng địch và nàng nói sẽ về trước khi chiều tối.

Một ngày trôi qua, rồi ngày thứ hai. Mọi chuyện vẫn thế không khí khô

ran, gió đầy bụi, những người tị nạn đang cày xới đất khô nhưng Kainene
không trở về. Richard cảm thấy mình như bị rơi vào một đường hầm, cảm
thấy sức sống cứ vơi cạn dần trong người chàng từng giờ. Odenigbo nói với
chàng là có thể Kainene bị kẹt ở phía bên kia, chờ cho kẻ địch bỏ đi trước
khi nàng có thể về nhà. Olanna nói những cuộc trì hoãn như thế thường xảy
ra với những người đi buôn chui bên vùng địch. Nhưng trong mắt của
Olanna có một nỗi sợ hãi ngấm ngầm. Ngay cả Odenigbo cũng có vẻ sợ hãi
khi chàng nói chàng sẽ không đi cùng với họ để tìm Kainene, vì chàng biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.