NUA MAT TROI VANG - Trang 538

trọng, nó sẽ phục vụ một mục đích lớn lao hơn mà nàng cũng không biết rõ
đó là gì. Nàng kể cho hắn nghe tất cả những gì nàng nhớ về chuyến xe lửa
đầy người, những người đã khóc lóc, la hét và đái vãi lên nhau.

Nàng vẫn còn đang nói khi Odenigbo và Richard trở lại. Hai người

đang đi bộ; họ đã lái chiếc Peugeot đi từ sáng sớm để tìm Kainene ở bệnh
viện Ahiara.

Olanna nhỏm phắt dậy hỏi. “Có thấy không?”

“Không”, Richard nói rồi đi vào trong.

“Xe đâu? Đám lính có lấy không?”

“Hết xăng trên đường. Anh sẽ kiếm xăng và trở lại lấy xe”, Odenigbo

nói. Chàng ôm nàng. “Bọn anh gặp Madu. Anh ấy nói anh ấy tin chắc là cô
ấy vẫn còn ở phía bên kia. Kẻ địch chắc là đã chặn con đường mà cô ấy vào
và cô ấy chờ con đường khác được mở ra. Chuyện ấy rất hay xảy ra.”

“Vâng, dĩ nhiên.” Olanna nhặt chiếc lược lên và bắt đầu chải mái tóc

rối bết thành mảng của mình. Odenigbo nhắc nàng nên mừng vì họ đã không
tìm thấy Kainene trong bệnh viện. Có nghĩa là Kainene vẫn còn sống khỏe ở
đâu đó bên vùng đất Nigeria. Tuy thế nàng cũng không muốn chàng nói ra
những điều ấy. Mấy ngày sau, khi nàng kiên quyết đi tìm ở nhà xác, chàng
cũng vẫn nói y như thế rằng Kainene vẫn bình yên ở bên kia chiến tuyến.

“Em sẽ đi.” Nàng nói. Madu gừi cho họ một ít garri, đường và xăng.

Nàng sẽ tự lái đi.

“Không cần thiết”, Odenigbo nói.

“Không cần thiết? Không cần thiết phải đi tìm xác chị tôi?”

“Chị của em còn sống. Không có xác đâu mà tìm.”

“Vâng. Lạy Chúa!”

Nàng quay người đi.

“Ngay cả nếu như chúng bắn cô ấy, Olanna, chúng cũng không đem cô

ấy đến nhà xác ở Biafra”, Odenigbo nói. Nàng biết là chàng nói đúng nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.