NUA MAT TROI VANG - Trang 539

nàng ghét phải nghe chàng nói ra điều ấy, ghét cả việc chàng đã gọi nàng là
Olanna chứ không phải nkem. Nàng cứ đi đến những nhà xác đầy mùi hôi
thối, nơi mà những cái xác mới chết vì trúng bom đang chất chồng ngoài
nắng, trương lên. Có một nhóm người đang năn nỉ xin được vào để tìm xác.

“Làm ơn đi mà, bố tôi mất tích từ lúc bị bom.”

“Làm ơn, tôi không tìm thấy đứa con gái nhỏ của tôi.”

Tờ giấy chứng nhận của Madu viết đưa cho Olanna làm người giữ nhà

xác mỉm cười với nàng, cho nàng vào. Nàng nhất quyết nhìn mặt của bất cứ
cái xác chết nào, miễn là của phụ nữ, ngay cả những người mà người giữ
nhà xác bảo là quá già. Sau đó nàng dừng xe trên đường để nôn. Nếu mặt
trời chối từ không chịu mọc, chúng ta sẽ bắt nó mọc
. Tựa đề bài thơ của
Okeoma trở lại với nàng. Nàng không nhớ phần còn lại, cái gì đó về việc
xếp một cái vại sành lên trên cái vại sành khác để làm một bậc thang lên đến
đỉnh trời, về nhà, Odenigbo đang nói chuyện với Bé By. Richard nhìn trân
trân vào khoảng không. Không ai hỏi nàng có tìm thấy xác Kainene không.
Ugwu bảo nàng có một vết bẩn màu như dầu cọ dính trên áo nàng, hắn nói
rất khẽ, như thể hắn biết đó là vết nôn mửa của nàng. Harrison bảo nàng là
không có gì để ăn và nàng nhìn ông ta một cách trống rỗng, bởi vì đó là
chuyện của Kainene, người biết quán xuyến và biết cần phải làm gì.

“Em nên nằm nghỉ, nkem”, Odenigbo nói.

“Anh có nhớ lời thơ của Okeoma về việc bắt mặt trời phải mọc nếu nó

không chịu mọc không?” Nàng hỏi.

“Vại sành đốt cháy bằng nhiệt huyết, chúng sẽ làm mát bàn chân khi

chúng ta bước.”

“Đúng rồi, đúng rồi.”

“Đó là câu em thích nhất. Em không thể nhớ đoạn còn lại.”

Một người đàn bà chạy từ trại tị nạn băng qua sân hét to, vung vẩy một

nhánh cây xanh. Một nhánh cây tươi xanh. Olanna tự hỏi không biết bà ta bẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.