NUA MAT TROI VANG - Trang 542

rằng mọi người vẫn còn ở lại đây để săn sóc mình nhưng rồi chỉ tìm thấy căn
nhà trống không.

Một người đàn ông đi bộ vào sân. Olanna nhìn chòng chọc hồi lâu rồi

mới nhận ra đó là người anh họ Odinchezo. Nàng hét to, chạy đến và ôm
chầm lấy anh rồi đứng lùi lại ngắm nhìn anh. Lần cuối cùng nàng gặp anh ở
đám cưới của nàng; hộm đó, anh cùng với người em trai mặc quân phục.

“Còn Ekene?” Nàng sợ hãi hỏi. “Ekene kwanu?”

“Chú ấy đang ở Umunnachi. Tôi đến đấy ngay vì tôi nghe nói cô đang

ở đây. Tôi đang trên đường đến Okija. Người ta nói là có một số người bên
nhà mẹ tôi đang ở đó.”

Nàng dẫn anh vào trong nhà và mang cho anh một ly nước. “Anh thế

nào?”

“Chúng tôi không chết”, anh nói.

Olanna ngồi xuống bên cạnh, cầm hai bàn tay anh; lòng bàn tay đầy vết

chai sạn. “Lính Nigeria đối xử với anh thế nào?”

“Họ không phiền hà quấy nhiễu gì tôi cả. Tôi nói tiếng Hausa với họ.

Một tên trong bọn mang bức hình của Ojukwu ra rồi bảo tôi đái vào, tôi làm
theo.” Odinchezo mỉm cười, nụ cười hiền hòa đầy vẻ mệt mỏi rất giống mợ,
Olanna nước mắt lưng tròng.

“Đừng, đừng khóc, Olanna”, anh nói ôm nàng dỗ dành. “Kainene sẽ về.

Có một người đàn bà đi afia attack buôn chui rồi kẻ địch chiếm cứ vùng ấy,
và bà ta bị mất liên lạc suốt bốn tháng trời. Bà ta mới trở về với gia đình
ngày hôm qua.”

Olanna lắc đầu nhưng nàng không nói cho người anh họ biết là không

phải nàng khóc về chuyện Kainene và không phải chỉ vì Kainene. Nàng lau
mắt. Người anh họ ôm nàng một lát rồi trước khi đứng dậy, anh nhét một tờ
năm bảng Anh vào tay nàng. “Thôi anh đi”, anh nói. “Đường đi còn xa
lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.