NUA MAT TROI VANG - Trang 543

Olanna nhìn tờ giấy bạc không chớp mắt. Cái màu đỏ mới tinh làm

nàng giật mình. “Odinchezo! Thế này nhiều quá!”

“Một số người trong bọn anh ở Biafra-Two có tiền của Nigeria và bọn

anh buôn bán chui với họ mặc dù bọn anh ở trong quân đội.” Odinchezo
nhún vai nói. “Em không có tiền Nigeria phải không?”

Nàng lắc đầu. Thậm chí nàng còn chưa bao giờ được thấy đồng tiền đó

ra làm sao.

“Anh hy vọng chuyện người ta đồn không phải là sự thật, rằng chính

quyền sẽ tịch thu tất cả ngân khoản trong nhà băng của Nigeria.”

Olanna nhún vai. Nàng không biết chuyện này. Tin tức và những lời

đồn đại rất mù mờ, lẫn lộn, khó hiểu, đôi khi trái ngược hẳn nhau. Trước
nhất họ nghe thấy tất cả các giảng viên đại học đều phải trình diện để được
quân đội cho phép ở Enugu. Rồi nghe nói phải trình diện ở Lagos. Rồi lại
nghe là chỉ có những người ở trong quân đội Biafra mới phải ra trình diện.

Sau đó khi nàng, Ugwu và Bé By ra chợ, nàng ngạc nhiên khi thấy gạo

và đậu được đựng trong những chậu cao ngất như núi, mùi cá tanh, mùi máu
của thịt hấp dẫn lũ ruồi. Tất cả mọi thứ như từ trên trời rơi xuống. Tất cả đều
chứa một vẻ gì thật tuyệt vời, gần như là kỳ cục. Nàng nhìn ngắm những
người phụ nữ khác, những người phụ nữ Biafra đang trả giá, trao đổi tiền
Nigeria như thể họ đã dùng đồng tiền mới này suốt cả đời rồi. Nàng mua
một ít gạo và cá khô. Nàng không muốn tiêu xài nhiều với số tiền nàng có;
vì không biết tương lai sẽ ra sao.

Odenigbo về nhà báo tin đường không bị cấm nữa. “Ngày mai chúng ta

sẽ đi.”

Olanna vào phòng ngủ và bắt đầu khóc. Bé By leo lên tấm nệm ngồi

cạnh ôm nàng.

“Mẹ Ola, đừng khóc, ebezi na.” Bé By nói, vòng tay bé bỏng, ấm áp

của Bé By càng làm nàng khóc to hơn. Bé By ngồi đó, ôm nàng, cho đêh khi
nàng ngừng khóc rồi lau nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.