NUA MAT TROI VANG - Trang 547

“Mày không biết ơn là chúng tao đã không giết hết bọn mày à? Đi ra và

khiêng mấy khúc gỗ đó, nhanh lên, hai khúc một lúc!”

“Xin để vợ tôi ở với con tôi.” Odenigbo nói.

Tiếng cái tát thứ hai không to như tiếng thứ nhất. Olanna không nhìn

Odenigbo, nàng chăm chú theo dõi một người đàn ông đang khiêng một
chiếc cột xi măng, cái lưng trần ốm yếu của ông ta đẫm mồ hôi. Rồi nàng
tiến lại đống ván gỗ, mới đầu nàng loạng choạng vì nặng, nàng không ngờ
chúng nặng đến thế nhưng nàng lấy lại thăng bằng và bắt đầu đi đến ngôi
nhà. Mồ hôi vã ra khi nàng đi xuống. Nàng thấy một cái nhìn thật lỗ mãng
của tên lính đi theo nàng, ánh mắt của gã như xuyên thủng quần áo nàng.
Lần thứ hai nàng lại gần ngôi nhà, gã đã đến gần, đứng cạnh đống gạch.

Olanna nhìn gã và gọi to, “Ông sĩ quan!”

Tên sĩ quan vừa mới vẫy tay cho một chiếc xẻ đi qua. Hắn quay lại.

“Có chuyện gì?”

“Xin ông nói với lính của ông tốt nhất là đừng có nghĩ đến chuyện

đụng vào người tôi”, Olanna nói.

Ugwu đang ở phía sau nàng. Nàng cảm thấy như nghe được tiếng hắn

hít vào thật sâu. Hắn sợ thay cho sự can đảm của nàng. Nhưng tên sĩ quan
bật cười to, nét mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. “Không có ai đụng vào cô đâu”, gã
nói. “Lính của tôi được huấn luyện kỹ càng. Chúng tôi không phải là mấy
thằng nổi loạn dơ dáy bẩn thỉu mà dân của các người gọi là quân đội.”

Hắn chặn một chiếc xe khác, một chiếc Peugeot 403. “Đi ra ngay lập

tức!”

Người đàn ông nhỏ thó bước ra và đứng cạnh xe của ông. Tên sĩ quan

thò tay ra gỡ cái mắt kính trên mặt ông và ném vào bụi. “A ha! Bây giờ hết
thấy đường rồi chứ? Liệu có còn đủ nhìn để viết bài tuyên truyền cho
Ojukwu không? Đó có phải là việc mà tất cả đám dân tôi đòi đều làm
không?”

Người đàn ông nheo mắt dụi dụi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.