NUA MAT TROI VANG - Trang 555

Ông Chủ đang đứng cạnh cửa phòng làm việc. “Có chuyện gì vậy, bạn

tốt?”, chàng hỏi.

“Đó là cô Adebayo, thưa ông.”

“Em bảo tôi trốn dưới bàn vì cô Adebayo?”

“Con tưởng là bọn lính, thưa ông.”

Cô Adebayo ôm Ông Chủ hơi lâu. “Người ta nói hoặc là anh hoặc là

Okeoma không về nữa.”

“Okeoma không về nữa.” Ông Chủ nhắc lại lời cô như thể không lấy

làm vui.

Cô Adebayo ngồi xuống và bắt đầu khóc. “Anh biết không, tôi thật sự

không hiểu chuyện gì xảy ra ở Biafra. Cuộc sống diễn tiến như thường lệ và
phụ nữ mặc đồ thời trang mới nhất ở Lagos, chỉ khi tôi đến London để đi
họp và đọc một bài báo về nạn đói”, cô ngừng một chút, “Khi buổi họp
chấm dứt, tôi gia nhập đội tình nguyện Mayflower rồi băng qua sông Niger,
mang theo thức ăn…”.

Ugwu không thích cô ta. Hắn không thích cái dáng vẻ rất Nigeria của

cô ta. Tuy thế tâm hồn hắn cũng đã phần nào chuẩn bị tha thứ cho điều này
nếu sự tha thứ này có thể mang lại những buổi tối như xưa, khi cô bàn cãi
sôi nổi với Ông Chủ trong cái phòng khách đầy mùi brandy và bia. Bây giờ
không còn ai đến chơi, ngoại trừ Richard. Sau này, sự hiện diện của ông có
vẻ gì đó rất thân thuộc, giống như người một nhà, trong cái cách ông ngồi
đọc sách báo ở phòng khách khi Olanna đang lo công việc của mình còn
Ông Chủ ở trong phòng làm việc.

Tiếng đập cửa một vài buổi tối sau đó, khi Richard đang ở đó, làm

Ugwu bực mình. Hắn đặt mấy tờ giấy của hắn lên bàn trong bếp. Chẳng lẽ
cô Adebayo không hiểu rằng tốt nhất cô nên trở lại Lagos và để cho họ yên?
Ở ngoài cửa, hắn lùi lại một bước khi thấy hai người lính. Chúng nắm lấy
tay nắm cửa, giật mạnh. Ugwu mở cửa. Một tên trong bọn đội một cái mũ bê
rê màu xanh lá cây còn tên kia có một cái mụn cóc trên cằm giống như hạt
hoa quả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.