“Người ngoại quốc nói cả triệu người chết”, Madu nói. “Không thể
nhiều đến thế.”
Richard chờ đợi. Chàng không chắc là mình có muốn một cuộc thảo
luận mà nhiều người Biafra hiện nay thích bàn đến là đổ thừa lỗi cho người
khác, tự đánh bóng bản thân bằng một vinh quang họ không bao giờ có.
Chàng chỉ muốn nhớ chàng và Kainene thường đứng ở đây, nhìn xuống hồ
bơi màu bạc.
“Không thể đến một triệu người.” Madu tợp một ngụm bia. “Anh có
định trở về Anh không?”
Câu hỏi làm chàng bực mình. “Không.”
“Anh định ở Nsukka?”
“Vâng. Tôi gia nhập Viện Nghiên cứu Phi châu.”
“Anh có viết gì không?”
“Không.”
Madu đặt cốc bia của mình xuống; những giọt nước lạnh đóng đá
quanh thành cốc. “Không hiểu tại sao chúng tôi không tìm thấy bất cứ tin
tức gì về Kainene. Không thể hiểu được”, Madu nói.
Richard không thích chữ chúng tôi, không biết Madu bao gồm những ai
trong đó. Chàng đứng dậy bước ra ban công, nhìn xuống hồ qua làn mưa
bụi. Cái hồ đã tháo nước, nền hồ làm bằng đá trắng nhẵn bóng. Chàng quay
sang Madu, hỏi. “Anh yêu cô ấy phải không?”
“Dĩ nhiên là tôi yêu cô ấy.”
“Anh có chạm đến cô ấy không?”
Tiếng cười của Madu ngắn và khô.
“Anh có chạm đến cô ấy không?” Richard lại hỏi. Madu đột nhiên trở
thành kẻ chịu trách nhiệm về sự mất tích của Kainene. “Anh có bao giờ
chạm đến cô ấy không?”