NUA MAT TROI VANG - Trang 565

Chương ba mươi bảy

Có những khi Olanna tràn trề hy vọng, tin chắc là Kainene sẽ trở về,

nhưng tiếp theo đó là nỗi đau như cắt, rồi lại tràn đầy niềm tin khiến nàng
lẩm nhẩm hát thầm và cuối cùng khi niềm tin này sụp đổ hoàn toàn thì nàng
ngã quỵ trên nền nhà, nức nở khóc mãi. Cô Adebayo đến thăm và nói gì đó
về sự đau buồn, nghe rất hay và thật dễ dàng: Đau buồn là sự ngợi ca tình
yêu, những người thật sự thấy đau buồn là người may mắn vì họ biết yêu
thương. Nhưng Olanna không những chỉ thấy đau buồn, có cái gì đó còn lớn
hơn cả nỗi đau. Nàng không biết chị mình ở đâu. Nàng không biết. Nàng tức
giận vì mình đã không thức dậy sớm vào cái ngày Kainene đi afia attack,
không biết Kainene mặc đồ gì sáng hôm đó. Tại sao nàng lại không đi với
chị, sao lại tin rằng gã Inatimi đó biết chỗ dẫn chị đi? Nàng giận cả thế giới
khi nàng leo lên xe buýt, bước lên xe bên cạnh Odenigbo hay khi cùng với
Richard đi đến những nhà thương đông nghẹt người hoặc những ngôi nhà
phủ đầy bụi mà không tìm thấy Kainene.

Khi nàng mới vừa gặp lại cha mẹ, bố nàng gọi nàng “Ola m”, cục vàng

của cha, nàng ước ông đừng gọi nàng như thế bởi vì nàng cảm thấy tủi hổ.

“Con đã không gặp Kainene khi chị ấy đi. Khi con thức giấc thì chị đã

đi rồi”, nàng nói với bố mẹ.

Anyi ga-achota ya, chúng ta sẽ tìm ra chị của con”, mẹ nàng nói.

“Chúng ta sẽ tìm ra chị của con”, bố nàng nhắc lại.

“Vâng, chúng ta sẽ tìm được chị ấy”, Olanna cũng nói như thế và nàng

cảm thấy họ đang tuyệt vọng bấu víu vào một bức tường lở lói.

Họ kể cho nhau nghe câu chuyện của những người đã được tìm thấy,

những người đã trở về sau mấy tháng trời mất tích. Họ không kể cho nhau
những câu chuyện khác về những người đã mất tích vẫn chưa được tìm thấy,
về những gia đình chôn quan tài trống không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.