NUA MAT TROI VANG - Trang 58

“Con có nhìn thấy loại đăng ten ông ấy mặc hôm nay không? Chính

gốc! Ezigbo!” Mẹ ngồi xuống cạnh nàng. “Con có biết là người ta nói rằng
ông ấy chẳng bao giờ mặc bộ quần áo nào đến lần thứ hai? Ông đem cho
những người giúp việc trong nhà sau khi đã mặc một lần.”

Olanna thử tưởng tượng ra đám người giúp việc tội nghiệp của ông ta.

Mấy cái rương gỗ đựng quần áo của họ chứa đầy đăng ten không thích hợp
mà cũng không dùng được. Olanna biết chắc chắn là lương tháng của mấy
anh giúp việc này chẳng được bao nhiêu. Họ thừa hưởng nào là những chiếc
áo choàng vô dụng, nào là agbada không bao giờ dùng được. Nàng mệt mỏi.
Nói chuyện với mẹ làm nàng mệt mỏi.

“Con muốn cái nào, nne? Mẹ sẽ may áo và váy dài cho hai chị em.”

“Không, mẹ đừng lo cho con. May cái gì đó cho mẹ ấy. Con sẽ không

hay mặc quần áo có gắn nhiều đăng ten ở Nsukka đâu.”

Mẹ rê ngón tay dọc theo cạnh bàn. “Cái con sen nhà mình không biết

cách lau bàn ghế. Chắc nó tưởng mẹ trả tiền cho nó ăn không ngồi rồi đấy?”

Olanna đặt quyển sách xuống. Mẹ nàng đang muốn nói gì đó, nàng có

thể đoán ra, với nụ cười nhiều ẩn ý, cử chỉ đầy vẻ câu nệ, hình thức, là
những dấu hiệu bắt đầu.

“Odenigbo thì như thế nào?”

“Anh ấy cũng bình thường.”

Mẹ nàng thở dài, rất dài, ý rằng bà ước gì Olanna hiểu được lý do.

“Con đã cân nhắc kỹ việc dọn đến ở Nsukka chưa? Rất cẩn thận chưa đấy?”

“Con chưa bao giờ chắc chắn hơn lúc này.”

“Nhưng liệu con có sống thoải mái ở đó không?” Mẹ nàng nói chữ

thoải mái với một cái nhún vai rất nhẹ và Olanna suýt mỉm cười bởi vì mẹ
cứ như in trong đầu cái hình ảnh trơ trụi trong căn hộ của Odenigbo ở
trường đại học, mấy cái phòng chắc chắn nhưng thô kệch, bàn ghế sơ sài và
nền nhà không trải thảm.

“Con sẽ rất thoải mái”, nàng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.