NUA MAT TROI VANG - Trang 73

chạm khắc trên trần nhà. Mẹ của Mohammed không có vẻ gì thay đổi, vẫn
có chiếc vòng đeo ở cánh mũi và khăn lụa quấn quanh đầu. Bà có đầy nét
đài các tỉ mỉ đến độ Olanna thường tự hỏi không biết bà có thấy khó chịu
không, khi mỗi ngày diện bộ quần áo thật đẹp mà chỉ đơn giản là ngồi ở nhà.
Nhưng người đàn bà đứng tuổi này không có vẻ lạnh lùng xa cách của mấy
bà già, không có lối nói chuyện cứng ngắc với cái nhìn dán vào một nơi nào
trên mặt Olanna và mấy bức mành gỗ có chạm trổ.

“Trông cháu xinh quá, cháu cưng. Đừng để nắng làm hỏng da của cháu

nhé.”

Na gode. Cảm ơn bác, Hajia”, Olanna nói, tự hỏi làm thế nào để người

ta có thể thay đổi tình cảm, điều khiển nó như kiểu nhấn nút mở rồi lại tắt đi,
hoặc như kiểu buộc túm vào rồi lại mở toang ra.

“Em không còn là đứa con gái Igbo mà anh muốn cưới làm vợ, người

mà có thể làm nhơ bẩn dòng họ anh với dòng máu của một kẻ vô đạo”,
Olanna nói lúc hai người leo lên chiếc xe thể thao màu đỏ. “Bây giờ em chỉ
là bạn.”

“Anh có thể cứ cưới em, và mẹ anh biết thế. Mẹ có đồng ý hay không

cũng chẳng nhằm nhò gì.”

“Có thể ban đầu thì không, nhưng về lâu dài thì thế nào? Nếu như

chúng mình cưới nhau chừng mười năm chẳng hạn?”

“Bố mẹ em cũng có cảm giác giống như mẹ anh.” Mohammed quay

sang nhìn nàng. “Nhưng tại sao mình lại nói về chuyện này nhỉ?” Có cái gì
đó rất buồn tuy không biểu lộ thành lời trong mắt anh, hay nàng chỉ tưởng
tượng. Có lẽ nàng muốn thấy anh có vẻ buồn khi nghĩ rằng hai người sẽ
chẳng bao giờ thành đôi. Nàng không ao ước được lấy anh, tuy vậy nàng cứ
nặng mang ý nghĩ về những điều họ đã không làm và những gì họ sẽ không
làm.

“Em xin lỗi”, nàng nói.

“Chẳng có gì để xin lỗi cả.” Mohammed đưa tay ra nắm lấy tay nàng.

Chiếc xe kêu khò khè lúc họ lái ra cổng. “Bụi két trong ống khói nhiều quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.