NUA MAT TROI VANG - Trang 86

lâu hơn. Chàng muốn đi du lịch vòng quanh quốc gia này trong khi chờ
Nsukka trả lời chàng. Nhưng Susan đã thuê người trang trí lại phòng đọc
sách rất lớn và thoáng khí của cô, vì thế chàng về ở với cô. Ngày này qua
ngày khác, chàng ngồi trên ghế da của cô, vùi đầu vào sách và những bài
nghiên cứu, nhìn mấy người làm vườn đang tưới cỏ qua cửa sổ và nện vào
cái máy chữ, mặc dù chàng hiểu là mình đang đánh máy chứ không viết tay.
Susan rất cẩn thận để chàng có được sự yên lặng cần thiết, ngoại trừ những
lúc cô thò đầu vào phòng và hỏi thầm thì, “Anh có muốn uống ít trà
không?”, hay là “Uống nước nhé?”, hay là “Ăn trưa sớm một chút được
không?”. Chàng cũng trả lời thầm thì như thể văn chương của chàng bỗng
trở thành một thứ gì đó quý giá ghê lắm và nó làm căn phòng trở nên không
thể bị xúc phạm. Chàng không thể nói cho Susan biết là chàng chưa viết
được gì có giá trị cả, và những ý tưởng trong đầu chàng chưa cô đọng thành
nhân vật, khung cảnh hay chủ đề. Chàng tưởng tượng cô ấy sẽ buồn; văn của
chàng đã biến thành trò giải trí hạng nhất và ngày nào cô cũng mang sách
báo ở thư viện của Hội đồng Anh về nhà. Cô tin rằng quyển sách của
Richard đã thành hình và vì thế chỉ cần tiếp tục cho xong. Chàng, ngược lại,
chưa biết đề tài của mình là gì nhưng chàng rất cảm ơn lòng tin của cô.
Dường như lòng tin của cô làm quyển sách trở nên có thật và chàng bày tỏ
lòng biết ơn bằng cách tham dự những buổi tiệc mà chàng không thích. Sau
vài buổi, chàng quyết định đi dự tiệc thôi chưa đủ, chàng sẽ cố gắng làm ra
vẻ khôi hài. Nếu chàng có thể nói một câu gì dí dỏm khi chàng được giới
thiệu, có lẽ điều này sẽ đền bù cho bản tính im lặng của chàng và quan trọng
hơn cả là nó sẽ làm Susan vui lòng. Chàng bắt đầu tập một số câu nói tự chế
giễu mình trước tấm gương trong phòng tắm. “Đây là Richard Churchill”,
Susan giới thiệu và chàng bắt tay rồi tiếp lời, “Tôi không có dây mơ gì với
ngài Winston cả đâu đấy, xin đừng nhầm. Hoặc là tôi e rằng tôi phải khôn
khéo hơn chút ít”.

Bạn của Susan cười khi nghe thế mặc dù chàng tự hỏi không biết họ

cười vì họ thương hại cái sự khôi hài vụng về của chàng hay là câu nói của
chàng thật sự tức cười. Nhưng chưa có người nào nói “tức cười nhỉ” bằng
cái giọng chế nhạo, giống như là Kainene đã nói lần đầu tiên trong phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.