NUA MAT TROI VANG - Trang 92

ngạc nhiên khi nghe giọng chàng. Hay là bởi vì giọng nàng bình tĩnh quá,
trong khi chàng đang đánh trống ngực.

“Mình có thể gặp nhau không?”

“Được chứ. Gặp ở khách sạn Zobis vào giữa trưa nhé? Khách sạn đó

của bố tôi, và tôi có thể dành một phòng riêng cho chúng ta.”

“Vâng, vâng, thế thì hay quá.”

Chàng gác điện thoại, run rẩy. Chàng không biết chắc là mình có nên

phấn khởi hay là hai chữ phòng riêng có vẻ mời gọi quá độ không. Khi họ
gặp nhau ở đại sảnh của khách sạn, nàng đi gần sát người chàng đến nỗi
chàng có thể hôn lên má nàng, dẫn đường lên cầu thang, đến sân thượng, nơi
họ ngồi nhìn xuống mấy ngọn dừa bên cạnh hồ bơi. Hôm ấy là một ngày
nắng đẹp rực rỡ. Đôi khi, một ngọn gió nhẹ lung lay ngọn dừa, chàng hy
vọng nó đừng làm rối tóc mình, và cây dù to có thể che nắng để má chàng
không bị những đốm đỏ như những quả cà chua chín mỗi khi chàng ra nắng.

“Anh có thể nhìn thấy Heathgrove, từ đây”, nàng chỉ tay nói. “Đó là cái

trường cấp hai có mức học phí cao cắt cổ và có bí mật của người Anh mà cả
hai chị em tôi đều học ở đó. Bố tôi cho rằng chúng tôi quá trẻ để được gửi đi
học ở nước ngoài, nhưng ông nhất định dạy dỗ chúng tôi theo kiểu người
châu Âu, càng Tây càng tốt.”

“Có phải ngôi nhà cao tầng có cái tháp cao?”

“Đúng đấy. Toàn trường chỉ vẻn vẹn có hai tòa nhà, thật vậy. Chỉ có

một số rất ít người của chúng tôi ở đó. Nó riêng biệt đến nỗi rất ít người
Nigeria biết sự hiện diện của nó.” Nàng nhìn đăm đăm vào ly rượu một lúc
khá lâu. “Anh có anh chị em gì không?”

“Không. Tôi là con một. Cha mẹ tôi mất khi tôi mới vừa lên chín.”

“Chín tuổi. Anh còn quá bé.”

Chàng cảm thấy hài lòng vì nàng đã không làm ra vẻ quá thương hại và

giả tạo như nhiều người biểu lộ; họ cứ làm như họ biết cha mẹ chàng, dù
rằng họ chẳng biết tí nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.