NUA MAT TROI VANG - Trang 93

“Hai người thường đi xa. Chỉ có Molly, người vú nuôi, thật sự chăm

sóc tôi. Sau khi họ mất, người ta quyết định đưa tôi về ở với bác tôi tại
London.” Richard hơi ngập ngừng, mừng vì chàng cảm thấy có cái gì đó
thân thiết một cách kỳ lạ khi nói về mình, một điều mà rất hiếm khi chàng
làm. “Hai người anh em họ cũng sàn sàn tuổi tôi nhưng họ rất chững chạc,
khôn ngoan; bác Elizabeth khá sang trọng, cô biết đó, còn tôi chỉ là một đứa
trẻ có quan hệ họ hàng ở một làng rất nhỏ tên là Shropshire. Tôi bắt đầu nghĩ
đến chuyện bỏ trốn ngay từ ngày đầu tiên tôi đến ở đấy.”

“Rồi anh có bỏ trốn không?”

“Rất nhiều lần. Nhưng người ta luôn luôn tìm thấy tôi. Thường là ở đâu

đó trên phố.”

“Anh bỏ trốn để về với ai, với cái gì?”

“Sao?”

“Anh bỏ trốn để về với ai, với cái gì?”

Richard suy nghĩ một hồi lâu. Chàng biết mình chạy trốn căn nhà bởi

có rất nhiều bức ảnh của những người đã chết từ rất lâu treo trên tường lầm
rầm nói với chàng. Nhưng chàng không biết là chàng bỏ trốn để đến với ai.
Trẻ con có bao giờ nghĩ đến điều này không?

“Có thể tôi muốn chạy về với Molly. Tôi không biết.”

“Tôi biết tôi muốn chạy đến với cái gì. Nhưng nó không hiện hữu, vì

thế tôi không bỏ đi”, Kainene nói, dựa lưng vào ghế.

“Tại sao?”

Nàng châm một điếu thuốc, có vẻ như không nghe câu hỏi của chàng.

Sự im lặng của nàng khiến chàng cảm thấy bất lực, và cố tìm cách làm nàng
chú ý đến mình. Chàng muốn nói với nàng về mấy cái bình đồng rất cổ.
Chàng không nhớ rõ mình đọc về nghệ thuật Igbo-Ukwu này ở đâu. Truyện
rằng, có một người bản xứ muốn đào một cái giếng. Trong khi đào, ông ta
phát hiện ra mấy cái khuôn đúc đồng, có thể là những khuôn đúc đầu tiên
của người Phi châu, từ tận thế kỷ IX. Chàng thấy mấy bức hình này ở tạp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.