NUA MAT TROI VANG - Trang 94

chí Colonies. Chàng chú ý đến mấy cái bình đồng này ngay; chàng sờ lên
tấm hình và cảm thấy thèm được tận tay chạm vào mấy cái bình đồng này,
thèm đến độ nhức nhối. Chàng định nói là cái bình này đã làm chàng suy
nghĩ rất nhiều nhưng chàng quyết định thôi. Chàng nên chờ một thời gian
nữa. Ý nghĩ này làm lòng chàng lắng dịu, bởi vì chàng chợt nhận ra điều mà
chàng muốn nhiều nhất vào lúc này, với nàng, là thời gian.

“Có phải anh đến Nigeria để chạy trốn điều gì không?”, cuối cùng nàng

hỏi.

“Không”, chàng nói. “Tôi luôn luôn là một người cô độc và tôi thèm

được thăm viếng Phi châu, vì thế tôi xin được tạm dừng công việc khiêm tốn
của tôi ở tòa báo, vay một khoản khá lớn của bác tôi và đến đây.”

“Tôi không thể nào tưởng tượng được anh là người cô độc.”

“Tại sao?”

“Tại vì anh rất đẹp trai. Người đẹp thì ít khi cô độc.” Nàng nói thẳng

thừng, như không phải là một lời khen, vì thế chàng hy vọng nàng không
nhìn thấy chàng đang đỏ mặt.

“Không, tôi rất cô độc.” Chàng nói, không thể nghĩ ra điều gì để tiếp

tục. “Tôi vẫn luôn cô độc.”

“Một người cô độc, và cũng là một nhà thám hiểm hiện đại về Lục địa

Đen”, nàng lạnh lùng nói.

Chàng phá lên cười. Tiếng cười cứ thế bật ra, không kìm chế được;

chàng nhìn xuống hồ nước trong xanh, chợt nghĩ, có thể màu xanh cũng là
màu hy vọng.

Ngày hôm sau hai người gặp nhau, đi ăn trưa, rồi hôm sau nữa. Cứ mỗi

lần như thế nàng lại dẫn đường đến căn phòng riêng và họ ngồi trên sân
thượng ăn cơm, uống bia lạnh. Nàng rà đầu lưỡi quanh miệng ly trước khi
hớp từng ngụm nhỏ. Hình ảnh này kích động ham muốn của chàng, ngay
khoảnh khắc chàng nhìn thấy cái đầu lưỡi tươi hồng của nàng, lòng chàng
càng rộn ràng hơn khi cử chỉ của nàng hầu như vô thức. Sự im lặng của nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.