NÚI THẦN - Trang 117

sữa tươi, trà, cà phê, sôcôla nóng, thậm chí cả nước hầm thịt nữa, và khắp
nơi là những thực khách sau hai tiếng đồng hồ nằm nghỉ để tiêu hóa bữa trưa
thịnh soạn giờ đây lại chăm chú, hăm hở quét bơ lên những miếng bánh
nướng nho khô khổng lồ.

Hans Castorp bảo mang trà lên cho chàng rồi nhúng bánh mì sấy vào đó

ăn nhấm nháp. Chàng còn thử quẹt thêm tí mứt nhừ. Nhưng bánh nướng nho
khô thì chàng chỉ thưởng thức bằng mắt chứ không dám đụng tới, nội ý nghĩ
ăn vào cũng đã đủ làm chàng sởn gai ốc lên rồi. Một lần nữa chàng lại ngồi
vào chỗ của mình trong gian phòng với mái vòm trang trí lòe loẹt ngô nghê
và bảy chiếc bàn - lần này là lần thứ tư. Muộn hơn chút nữa, lúc bảy giờ,
chàng lại thấy mình ngồi đó lần thứ năm để ăn bữa tối. Trong khoảng thời
gian ngắn ngủi và vô tích sự giữa hai bữa ăn là một cuộc dạo chơi đến chiếc
ghế bên sườn núi nơi có dòng nước róc rách ri rỉ chảy, vào giờ ấy con đường
mòn đầy nghẹt khách ở viện an dưỡng, đến nỗi hai anh em chào mỏi miệng,
sau đó là một tiếng rưỡi đồng hồ nằm ngoài ban công, trôi vèo đi mất chẳng
để lại dấu ấn gì. Hans Castorp lạnh run cầm cập.

Trước khi xuống ăn tối chàng cẩn thận lên đồ lớn rồi lại thấy mình ngồi

giữa Miss Robinson và cô giáo quá thì ăn súp rau, thịt quay và thịt bỏ lò
kèm nhiều món đồ ăn phụ, hai miếng bánh ngọt khổng lồ với đủ thứ nhân:
hạt dẻ, kem đánh với bơ, sôcôla, hoa quả nấu nhừ và hạnh nhân ngào đường,
rồi còn thêm mấy cái bánh bàng bọc pho mát rất ngon. Chàng lại bảo đưa
lên cho mình một chai bia Kulmbacher. Nhưng uống được nửa ly thì chàng
nhận ra rằng mình không thể ngồi thêm được nữa, rõ ràng chỗ của chàng
bây giờ là cái giường. Đầu chàng ong ong, mi mắt nặng như chì, tim đập
như gõ trống, và trong tình trạng ấy chàng tưởng như cô Marusia xinh đẹp
ngồi chúi đầu về phía trước giấu mặt vào bàn tay có viên ngọc ruby đang
cười mình, mặc dù chàng đã cố hết sức cư xử cho thật lịch thiệp rồi. Chàng
còn nghe tiếng bà Stöhr như vọng lại từ xa thẳm, kể lể hay khẳng định điều
gì vô lý đến mức chàng sinh ra nghi ngờ trí khôn của mình, không hiểu mình
nghe có đúng không hay đó chỉ là mê sảng. Bà ta khăng khăng rằng mình
biết cách làm hai mươi tám loại nước sốt khác nhau để ăn với cá, bà ta đủ
dũng cảm để khẳng định điều này, mặc dù chồng bà ta đã cản rồi. “Đừng có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.