NÚI THẦN - Trang 120

Settembrini đột nhiên ánh lên vẻ thăm dò lạnh nhạt, “tôi hồ đồ thiếu suy
nghĩ quá! Chính tôi cũng không biết cái gì xui khiến mình nói tầm bậy…”

“Xin ông đừng bận tâm, không có gì quan trọng đâu”, Settembrini thong

thả nói, sau giây lát lẳng lặng quan sát chàng trai trẻ. “Vậy chứ ngày đầu
tiên của ông ở chốn bồng lai diễn ra thế nào?”

“Cảm ơn ông có lời hỏi thăm. Tôi chấp hành đúng nội quy ”, Hans

Castorp trả lời. “Tức là chủ yếu giữ ‘tư thế nằm ngang’, theo cách nói ưa
thích của ông, như tôi được biết.” Settembrini mỉm cười.

“Rất có thể đôi khi tôi ưa dùng lời như vậy”, ông ta bảo. “Thế theo ông

kiểu sống này có thú vị không?”

“Thú vị hay vô vị, tùy ông hiểu thế nào cũng được”, Hans Castorp đáp.

“Thật khó mà phân biệt, ông biết không. Tôi không buồn chán một phút nào,
ở chỗ các vị trên này sinh hoạt sôi động lắm. Người ta mắt thấy tai nghe bao
nhiêu điều mới lạ… Nhưng mặt khác tôi lại có cảm tưởng như không phải
mới chỉ ở đây có một ngày mà đã lâu lắm rồi, thậm chí tôi có cảm tưởng
mình đã già đi và khôn ra ở trên này, thật đấy.”

“Cả khôn ra nữa ư?” Settembrini rướn mày hỏi. “Cho phép tôi được hỏi:

ông bao nhiêu tuổi rồi?”

Nhưng kìa, Hans Castorp không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào!

Bỗng dưng chàng không nhớ nổi mình bao nhiêu tuổi, mặc dầu đã cố hết sức
tập trung tư tưởng, có thể nói không ngoa là nghĩ nát óc vẫn không ra. Để
tranh thủ thời gian chàng lặp lại câu hỏi:

“Tôi… bao nhiêu tuổi ấy à? Xem nào… tất nhiên là hai mươi tư. Tôi sắp

được hai mươi tư tuổi. Xin ông thứ lỗi, tôi mệt quá!” Chàng phân trần. “Mà
mệt cũng chưa phải là từ tả trúng tình trạng tôi hiện nay đâu. Không biết ông
đã bao giờ trải qua cái cảm giác của người chiêm bao biết rõ mình đang mơ,
muốn tỉnh dậy mà không tỉnh nổi? Đó chính là tâm trạng của tôi lúc này.
Chắc tôi bị sốt, chứ không thì tôi thật chẳng biết giải thích cái tâm trạng ấy
thế nào. Ông có tin được rằng bàn chân tôi từ đầu gối trở xuống lạnh như
đóng băng không? Nhưng tất nhiên nói thế là tầm bậy, vì đầu gối dĩ nhiên
không thuộc về bàn chân, xin lỗi ông, đầu óc tôi rối như mớ bòng bong, và
điều đó dĩ nhiên không có gì là lạ, vì mới sáng bảnh mắt ra tôi đã bị người ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.