NÚI THẦN - Trang 147

theo chiều gió chẳng để lại dấu vết gì. Như vậy cái được gọi là buồn tẻ và
tưởng đâu dài lê thê đúng ra lại là sự tăng tốc một cách bệnh hoạn của thời
gian do nếp đời nhàm chán: những khoảng thời gian dài trở thành ngắn ngủi
trong nhịp điệu đều đều không đổi của ngày thường, nhanh đến nỗi trái tim
nhạy cảm rùng mình kinh sợ; nếu ngày nào cũng như ngày nào thì tất cả mọi
ngày chỉ còn là một; và nếu không có những thay đổi đánh dấu cho từng
chặng thì cuộc đời dài nhất khi ngoảnh nhìn lại cũng chỉ thoáng qua. Thói
quen có tác dụng ru ngủ và làm tê liệt nhận thức về thời gian, những năm
tuổi trẻ ta thường thấy rất dài, trong khi càng về già ta càng có cảm tưởng
thời gian biến đi nhanh như bị mất cắp. Chúng ta ai cũng biết, thay đổi thói
quen tập quán là biện pháp duy nhất giúp cho cuộc sống được hồi sinh, mài
giũa lại nhận thức, khiến tinh thần trở nên tươi mới, mạnh mẽ hơn để làm
chậm bước tiến của thời gian và mang lại ý nghĩa đổi mới cảm xúc cho đời.
Đó cũng là mục đích của những chuyến du lịch, nghỉ mát, tắm biển, tóm lại
là nghỉ ngơi bằng cách thay đổi nhịp điệu sống ít lâu. Những ngày đầu tiên ở
chỗ nghỉ mát thường nhiều ấn tượng mới tinh khôi và đối với ta phong phú,
hấp dẫn một cách đặc biệt, giai đoạn này kéo dài khoảng sáu đến tám ngày.
Rồi, với mức độ ‘hội nhập’ vào hoàn cảnh mới, thời gian cũng tăng tốc dần
lên: những ai tinh ý hoặc nói đúng hơn là tinh tế trong cảm xúc có thể ngậm
ngùi nhận ra ngày bắt đầu trở nên ngắn ngủi và chóng hết; rồi tuần cuối
cùng, thường là tuần thứ tư của kỳ nghỉ, trôi qua với một tốc độ làm ta
chóng mặt. Dĩ nhiên tác dụng tăng cường cảm nhận về thời gian cũng đúng
theo chiều ngược lại, ứng vào thời điểm khi ta quay trở về với đời thường:
những ngày đầu tiên về nhà sau kỳ nghỉ cũng mới lạ, trẻ trung và nhiều
khám phá, nhưng chỉ được vài ngày rồi đâu lại vào đó, vì người ta nhập vào
thói quen cũ nhanh hơn nhiều so với khi thoát ra khỏi nó, nhất là khi cảm
nhận thời gian đã bị tuổi tác làm cho mòn mỏi hoặc - một dấu hiệu nhu
nhược về trí tuệ - từ trước tới nay chưa bao giờ đặc biệt sâu sắc, thì cảm giác
phấn khởi ấy lịm đi rất nhanh, và chỉ hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau khi trở
lại nhà người ta đã có cảm tưởng như mình chưa hề bước chân ra đi và cuộc
hành trình chỉ còn như một giấc chiêm bao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.