NÚI THẦN - Trang 151

quá cỡ mà anh ta chậm chạp hướng ra cửa mới nghiêm trang làm sao! Hans
Castorp, tâm tư vẫn chìm đắm trong cảnh tượng tình cờ được chứng kiến,
trên đường đi tới cầu thang bất giác mở to đôi mắt, bắt chước cái nhìn đờ
đẫn nghiêm trang của người hấp hối, và vô tình hướng cái nhìn này vào
người phụ nữ vừa bước ra từ sau một cánh cửa đi tới chỗ họ ở đầu cầu
thang. Chàng không nhận ra ngay đó là Madame Chauchat. Cô ta thoáng
mỉm cười chế giễu cặp mắt moribundus của chàng, rồi vừa đưa tay sửa bím
tóc cuộn sau gáy vừa bước qua trước mặt chàng xuống cầu thang bằng
những bước đi uyển chuyển êm ru, đầu hơi chúi về phía trước.

Trong những ngày đầu tiên hầu như chàng chẳng làm quen với ai, và cả

sau đó cũng không. Lịch sinh hoạt chặt chẽ hằng ngày không cho phép
chuyện trò lâu; vả lại bản tính Hans Castorp cũng rụt rè, thêm vào đó lúc nào
chàng cũng có cảm giác ở đây mình chỉ là khách với vai trò “khán giả bàng
quan” như lời ông cố vấn Behrens, tự bằng lòng vì đã có Joachim làm đối
tượng trao đổi và bầu bạn. Thế nhưng cô y tá ngoài hành lang cứ vươn dài
cổ nhìn theo mỗi lúc họ đi qua, đến nỗi Joachim - trước đây thi thoảng đã có
lần trò chuyện đôi câu với cô ta - một hôm chẳng đặng đừng phải giới thiệu
người em họ. Sợi dây đeo kính quàng sau tai, cô ta nói chuyện không chỉ
thiếu tự nhiên mà còn dai như đỉa và gượng gạo đến nỗi người nghe có cảm
tưởng bị tra tấn trong buồn tẻ trí tuệ cô ta không còn minh mẫn nữa. Khó
lòng dứt ra được khỏi câu chuyện, vì cứ mỗi khi hai chàng trai trẻ tỏ ý muốn
chia tay thì cô ta lại bám chặt lấy họ bằng những lời nói và cái nhìn tha thiết,
có khi là một nụ cười cầu cạnh, và tỏ ra sợ hãi một cách bệnh hoạn khi câu
chuyện đến hồi kết thúc. Thế là vì thương hại họ phải đứng nán lại. Cô ta kể
lể hồi lâu về một ông bố làm việc trong ngành tư pháp và một người anh họ
là bác sĩ - rõ ràng là để hưởng lây chút hào quang và kín đáo khoe rằng mình
cũng thuộc về tầng lớp có học như ai. Còn về phần người bệnh sau cánh cửa
mà cô ta có trách nhiệm chăm sóc, đó là cậu con trai một ông giám đốc nhà
máy sản xuất búp bê ở Koburg

[56]

, họ Rotbein, tên là Fritz. Gần đây cậu Fritz

vừa bị một cơn đau đường ruột. Thật là khổ cho tất cả những người can dự,
như các quý ông hẳn cũng có thể hình dung được; nhất là khi người ta xuất
thân từ một gia đình trí thức và được hưởng nền giáo dục tinh tế của giới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.