NÚI THẦN - Trang 153

họ ngược trở lại, rồi mới thở ra một hơi dài não nuột từ sâu trong lồng ngực
và quay vào phòng với người bệnh của mình.

Ngoài ra trong những ngày này Hans Castorp chỉ làm quen thêm với bà cụ

già trong trang phục màu đen, người phụ nữ Mexico chàng đã nhìn thấy
ngoài vườn được mệnh danh là ‘Tous-les-deux’

[57]

. Chàng cũng được nghe

trực tiếp từ miệng bà ta cái công thức bi thảm đã trở thành biệt hiệu thay cho
tên gọi của bà, tuy nhiên do đã được chuẩn bị trước nên chàng cư xử rất phải
phép và sau đó có thể tự hài lòng với bản thân. Hai anh em chạm trán bà cụ
lúc họ lên đường đi dạo theo lệ thường sau bữa điểm tâm đầu tiên. Trùm kín
trong chiếc khăn choàng rộng màu đen, hai đầu gối lum khum, bà ta sải
những bước dài bồn chồn đi qua đi lại trước cổng viện, và gương mặt héo
hon tai tái với cái miệng rộng đầy cay đắng của bà ta nổi bật lên trên nền
tấm khăn đen buộc nút dưới cằm, trùm bên ngoài mái tóc điểm nhiều sợi
bạc. Joachim, như mọi khi vẫn đi đầu trần không mũ không nón, nghiêng
người cúi chào, và bà ta chậm chạp đáp lại, khi ngẩng nhìn lên những nếp
nhăn trên trán bà như hằn sâu thêm chút nữa. Bà ta dừng bước khi nhận ra
một gương mặt lạ, và vừa khẽ gật đầu vừa đợi hai người trẻ tuổi bước tới
gần; chắc hẳn bà ta cho rằng cần phải giới thiệu số phận đen đủi của mình
với người lạ để được biết ý kiến anh ta. Joachim giới thiệu em họ mình với
bà cụ. Bà ta đưa tay ra khỏi tấm khăn choàng rộng bắt tay khách, một bàn
tay vàng vọt, gầy guộc, chằng chịt những đường gân và đeo đầy nhẫn, trong
lúc mắt vẫn chăm chú nhìn lên, đầu gật gật. Rồi cái câu ấy vọt ra:

“Cả hai đứa, ông ơi”, bà ta bảo. “Ông biết không, cả hai đứa…”
“Tôi biết, thưa bà”,
Hans Castorp hạ giọng đáp. “Thật rất đáng buồn.”
Bọng da nhăn nheo dưới cặp mắt đen như than của bà ta nặng trĩu xệ hẳn

xuống, Hans Castorp chưa thấy bọng mắt ai to đến thế. Từ người bà ta tỏa ra
một làn hơi nhè nhẹ nồng nồng như lá úa. Chàng thấy tim mình thắt lại, vừa
thương cảm vừa long trọng.

Cám ơn”, giọng nói bà ta sang sảng, tương phản lạ lùng với thân hình

gầy còm yếu ớt, và một bên khóe mép trễ xuống đầy bi kịch. Rồi bà ta lại rụt
tay về dưới tấm khăn choàng, gật đầu lần nữa và quay bước tiếp tục đi tới đi
lui. Sau đó trên đường đi dạo Hans Castorp say sưa bảo anh họ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.