NÚI THẦN - Trang 158

nước sủi bọt sau đuôi tàu đánh dấu những chỗ ông ta lướt qua, rồi họ xuống
chỗ đám trẻ, lập tức phái đẹp quây ngay lấy ông bác sĩ Krokowski, mắt chấp
chới đá lông nheo, trong khi ông cố vấn cung đình mua vui cho cánh nam
giới bằng cách trổ tài buộc dây giày: ông ta đặt bàn chân vĩ đại của mình lên
một bậc thang hơi cao, tháo tung dây ra, rồi chỉ bằng một tay khéo léo cột lại
như cũ khiến cho ai nấy đều trầm trồ kinh ngạc, nhiều người còn ráng sức
làm theo nhưng chỉ uổng công.

Muộn hơn còn thấy cả Settembrini, ông ta đi từ phòng ăn ra ngoài hiên,

tay chống batoong, vẫn như mọi ngày trong chiếc áo lừ xừ và chiếc quần
màu vàng, nét mặt thông thái đầy vẻ mỉa mai châm biếm. Ông ta đưa mắt
nhìn quanh rồi tiến lại phía bàn hai anh em Hans Castorp, cất tiếng chào
bằng một câu “A, hay quá!” và nhún nhường hỏi xem có thể ngồi cùng họ
được không.

“Bia, thuốc lá và âm nhạc”, ông ta bảo, “đó là quốc hồn quốc túy của các

ông! Tôi thấy ngay ông là người có tinh thần dân tộc, ông kỹ sư. Hôm nay
ông vui quá nhỉ. Cho phép tôi được chia sẻ tâm trạng phấn khởi của ông!”

Hans Castorp nghiêm nét mặt - chàng đã thôi cười từ khi thoáng thấy ông

người Ý - và bảo: “Ông đến muộn quá, ông Settembrini, buổi hòa nhạc sắp
kết thúc rồi. Ông không thích âm nhạc ư?”

“Tôi không thích âm nhạc theo lệnh”, Settembrini đáp. “Hay là theo lịch.

Tôi càng không thích khi âm nhạc sặc mùi hiệu thuốc và được áp đặt từ trên
xuống để phục vụ mục đích chữa bệnh. Tôi là người trọng tự do, hay nói
đúng hơn trọng một chút tự do và nhân phẩm còn sót lại cho những kẻ như
tôi. Cũng giống như ông chỉ muốn ghé thăm chúng tôi trong chốc lát, tôi chỉ
tạt qua mươi mười lăm phút xem những trò tiêu khiển loại này, rồi lại đường
tôi tôi đi. Bằng cách ấy tôi tạo cho mình cái ảo tưởng tự do không ràng
buộc… Có lẽ đó chỉ hoàn toàn là ảo tưởng, nhưng biết làm sao, nếu nó cho
tôi được một chút mãn nguyện trong tâm thì cũng quý lắm rồi! Đối với anh
họ ông thì khác, ông ấy coi đây là nhiệm vụ. Có đúng không, ông thiếu úy,
ông quan niệm những trò này cũng thuộc về nghĩa vụ phải không. Ôi, tôi
biết, ông áp dụng thủ thuật này để giữ lòng tự hào trong thân phận nô lệ.
Một mánh khóe tinh vi. Không phải bất kỳ ai ở châu Âu cũng nắm được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.