HỒ NGHI VÀ CÂN NHẮC
T
hứ ba là ngày nhân vật chính của chúng ta ở thăm trên này được trọn một
tuần, và vì thế khi trở về phòng sau cuộc dạo chơi buổi sáng chàng thấy một
tấm hóa đơn để trên bàn, hóa đơn viện phí tuần đầu tiên của chàng, một văn
bản thương mại đúng quy củ đựng trong cái phong bì màu xanh dán kín, viết
trên mẫu giấy đặc biệt với biểu tượng của viện an dưỡng ở đầu trang (là hình
dãy nhà chính chạy dài hết bề ngang) và dọc theo lề bên trái trang trí bằng
một cột chữ in bay bướm những đoạn trích dẫn từ tờ quảng cáo, trong đó
“điều trị tâm lý bằng phương pháp hiện đại nhất” cũng được đề cập đến.
Những dòng chữ viết tay nắn nót ở giữa cho biết số tiền chàng phải trả suýt
soát 180 franc Thụy Sĩ, bao gồm tiền phục vụ tính chung với chăm sóc y tế
12 franc và tiền phòng 8 franc một ngày, ngoài ra ở mục “Tiền nhập viện”
thấy liệt kê 20 franc, chi phí tiệt trùng phòng 10 franc, cộng thêm những phụ
phí lặt vặt cho giặt giũ, bia trong các bữa ăn và chai rượu hôm mới tới gộp
lại làm tròn thành tổng số ấy.
Sau khi cùng Joachim kiểm tra phép cộng trong hóa đơn Hans Castorp
thấy không có gì đáng phàn nàn cả. “Thực ra tớ không sử dụng đến các biện
pháp chăm sóc y tế ở đây”, chàng bảo, “nhưng đấy là tại tớ không muốn, họ
đã tính gộp chung vào tiền phục vụ rồi, tớ không thể đòi họ trừ riêng ra
khoản ấy, làm sao mà chiều ý từng người được? Chi phí tiệt trùng họ tính cắt
cổ, với 10 franc thuốc sát trùng thì có xông hương cho một chục cô người
Mỹ cũng không thể hết được. Nhưng nhìn chung tớ phải công nhận là họ
tính thế vẫn còn rẻ so với mức sinh hoạt vương giả ở đây.” Và hài lòng với
kết luận ấy, trước khi dự bữa điểm tâm thứ hai trong ngày hai người tìm đến
‘Văn phòng’ để thanh toán.
‘Văn phòng’ nằm ngay dưới tầng trệt: ở đầu bên kia đại sảnh, chỗ giá treo
mũ áo, nếu ta cứ theo hành lang đi qua khu vực bếp ăn thì không thể lạc
được, nhất là ngoài cửa phòng còn treo một tấm bảng bằng sứ tráng men đề