NÚI THẦN - Trang 194

Và chàng cứ tiếp tục dấn thêm bằng giọng ấy. Với một sự tinh ranh vốn

xa lạ đối với mình, chàng làm bộ như sự quan tâm cô Engelhart dành cho
Madame Chauchat không phải vì chàng, mặc dù chàng biết tỏng ra thực tế
nó là như vậy, mà cứ nghiễm nhiên coi mối cảm tình ấy là có thật, còn bản
thân chàng ở địa vị một người ngoài cuộc khách quan có quyền trêu chọc cô
gái già một cách lạnh lùng và hóm hỉnh. Và chàng biết chắc rằng kẻ tiếp tay
cho mình sẽ nhẫn nhục chịu đựng và chấp nhận sự đổi trắng thay đen này,
nên cứ được đằng chân lân đằng đầu mà chẳng phải lo già néo đứt dây.

“Chào cô Engelhart!” Buổi sáng chàng niềm nở. “Cô ngủ có ngon không?

Tôi hy vọng cô có những giấc mơ ngọt ngào về nàng Minka xinh đẹp?… Ơ
kìa, sao vừa mới nhắc đến tên người ta mà cô đã đỏ lựng lên như mặt trời
thế! Thôi xin cô đừng chối nữa, cô tương tư nặng lắm rồi!”

Và cô giáo quá thì, đúng là mặt đỏ tưng bừng, vừa cúi gằm xuống tấm

khăn tay vừa lí nhí trả lời về bên trái:

“Eo ôi, ông Castorp, xin ông đừng nói năng lấp lửng thế, tôi xấu hổ đến

chết mất thôi! Ai cũng biết ông và tôi để ý đến cô ta, ông lại còn nói ra
những lời đầy ẩn ý làm tôi đỏ mặt…”

Hai người càng ngày càng dấn sâu vào trò chơi dấm dúi bên bàn ăn. Cả

hai đều biết rằng họ chỉ giả vờ giả vịt, rằng Hans Castorp chỉ trêu chọc cô
giáo quá lứa nhỡ thì để được nhắc đến Madame Chauchat, và tìm thấy một
thú vui không lành mạnh khi đùa cợt với cô gái già, trong lúc ấy cô ta vẫn
nhắm mắt chấp nhận cuộc chơi: trước hết vì muốn trổ tài mai mối, sau nữa
để lấy lòng chàng trai trẻ rốt cuộc cô ta cũng vô tình mến mộ cả ý trung
nhân của chàng, và cuối cùng, cô ta âm thầm gặm nhấm nỗi đau khổ ngọt
ngào được chàng trêu ghẹo và làm cho đỏ mặt. Hai người thấu hiểu tim đen
của mình cũng như của người kia, và còn biết rõ người kia cũng đi guốc
trong bụng mình, nhưng vẫn cứ giả ngây giả ngốc làm cho câu chuyện càng
ngày càng rắc rối và không minh bạch. Mặc dù bản tính Hans Castorp rất
ghét những gì không rõ ràng minh bạch nói chung, và tự thấy lợm giọng
trong cái hoàn cảnh này nói riêng, nhưng chàng vẫn không thể ngừng ngụp
lặn dưới vũng bùn nhơ nhớp ấy, tìm cách ru ngủ lương tâm mình bằng lý lẽ
rằng chàng chỉ là khách ghé qua và chẳng mấy chốc sẽ lại đi. Với thái độ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.