NÚI THẦN - Trang 202

nó, khi một hôm chàng tình cờ bắt gặp Madame Chauchat nói tiếng Đức. Cô
ta đứng nán lại trong phòng sau một bữa ăn, hai tay thọc trong túi áo len, cố
tìm lời trao đổi với một nữ bệnh nhân khác, có vẻ như là một người cùng
nằm chung phòng điều dưỡng với cô ta, vất vả một cách đáng yêu vật lộn
với cách phát âm tiếng Đức như Hans Castorp nhận ra lúc đi ngang qua,
tiếng mẹ đẻ của chàng, và lòng chàng chợt tràn ngập một niềm tự hào chưa
bao giờ biết tới, chỉ dần rút đi nhường chỗ cho niềm vui độ lượng mà giọng
nói trọ trẹ vô số lỗi nhưng cũng dễ thương vô cùng của cô ta gợi lên.

Nói cách khác, Hans Castorp coi mối quan hệ thầm lặng của chàng với

một thành viên của những kẻ trên này là một cuộc phiêu lưu chốc lát, trước
diễn đàn lý trí - lương tâm sáng suốt của chính chàng - nó hoàn toàn lép vế
và không có quyền đòi hỏi gì: chủ yếu vì Madame Chauchat là một bệnh
nhân, mệt mỏi, mang trong mình cơn sốt và bị vi trùng đục ruỗng, điều đó
liên quan chặt chẽ đến tư cách có vấn đề của cô ta và cũng ảnh hưởng đáng
kể đến cảm giác thận trọng giữ gìn khoảng cách của Hans Castorp… Không,
không bao giờ chàng nghĩ tới chuyện làm quen và tiếp xúc với cô ta, còn
những điều khác thì khoảng tuần rưỡi nữa, khi chàng bắt đầu đến thực tập ở
hãng Tunder & Wilms, dù muốn hay không cũng sẽ tự chấm dứt.

Nhưng hiện tại chàng ở vào tình trạng bắt đầu thấy những thăng trầm về

tình cảm, những hồi hộp, mãn nguyện và thất vọng nảy sinh từ mối quan hệ
mỏng manh giữa chàng và cô bệnh nhân kia trở thành nội dung và ý nghĩa
chính của những ngày nghỉ ở đây, chàng tận hưởng từng phút từng giây
niềm hạnh phúc ngọt ngào cay đắng ấy và để cho tâm trạng mình hoàn toàn
phụ thuộc vào tiến triển của nó. Môi trường an dưỡng đường tạo điều kiện
một cách thuận lợi nhất cho mối quan hệ ấy, vì ở đây người ta sinh hoạt theo
một thời khóa biểu chặt chẽ trong một không gian hạn chế, và mặc dù
Madame Chauchat ngụ tại một tầng lầu khác - tầng hai (ngoài ra Hans
Castorp còn được cô giáo già cho biết, những giờ nằm nghỉ cô ta tới một
phòng điều dưỡng chung ở trên gác thượng, chính là cái phòng mà gần đây
có lần ông đại úy Miklosich cà chớn tắt hết đèn đóm), không chỉ vào năm
bữa ăn trong ngày mà thực chất từ sáng đến tối lúc nào chàng cũng có cơ
hội, thậm chí không thể tránh khỏi chạm trán cô ta. Và điều này, cũng như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.