NÚI THẦN - Trang 225

vẫn còn quá cao. Tớ không hút thuốc, và hy vọng tớ cũng không phải đặt
may quần áo ở trên này, thôi cám ơn!”

“Vẫn còn quá cao là thế nào”, Hans Castorp hơi ngơ ngác. Nhưng chàng

cũng chẳng giải thích được tại sao mình lại gán cho ông anh họ cả chi phí
thuốc hút và quần áo dân sự. Còn những con số chàng vừa vanh vách nêu ra
chẳng phải nhờ tính nhẩm tài tình gì, mà là một sự gian lận nho nhỏ. Vì
trong lĩnh vực tính toán đầu óc chàng cũng chậm chạp y như ở mọi lĩnh vực
khác, và kết quả vừa rồi hoàn toàn không phải chàng nghĩ ra trong chốc lát,
mà đã được chuẩn bị từ trước, viết ra giấy đàng hoàng, là kết quả của một
buổi tối nằm ngoài ban công (vì bây giờ tối tối chàng cũng nằm ngoài ban
công như tất cả mọi người ở đây) chàng tự thực hiện trên chiếc ghế nằm rất
đỗi tiện nghi. Trong một phút ngẫu hứng chàng đã chạy vào phòng lấy giấy
bút ra tính toán, và đi đến kết luận là ở đây anh họ chàng, hay nói đúng hơn
bất kỳ người nào cũng chỉ cần cùng lắm mười hai ngàn franc Thụy Sĩ là đủ
chi tiêu cho một năm, và trong thâm tâm rất đắc ý thấy bản thân mình dư sức
tài trợ cho cuộc sống nhàn hạ trên này, vì thu nhập hằng năm của chàng ước
tính vào khoảng mười tám đến mười chín ngàn franc.

Vậy là tấm hóa đơn của tuần thứ hai chàng đã đổi lấy biên lai thanh toán

và lời cám ơn từ ba hôm trước, điều đó có nghĩa là, hiện nay chàng đang ở
vào giữa tuần thứ ba, theo dự tính là tuần cuối cùng của cuộc du hành. Chủ
nhật tới chàng còn cơ hội thưởng thức một buổi hòa nhạc thường kỳ mười
bốn ngày một lần, và thứ hai tuần sau chàng có thể dự một phiên diễn thuyết
cũng đều đặn mười bốn ngày một lần của bác sĩ Krokowski - chàng tự bảo
mình và bảo cả anh họ như thế; rồi thứ ba hay thứ tư chàng sẽ ra đi để
Joachim một mình ở lại chốn này, Joachim tội nghiệp, không biết anh chàng
còn bị Rhadamanth giam cầm bao nhiêu tháng nữa, mà đôi mắt đen dịu dàng
cứ âu sầu mờ tối mỗi khi nhắc đến ngày chia tay đã gần kề với Hans
Castorp. Thật vậy, có trời mới biết những ngày nghỉ biến đâu nhanh thế!
Chúng trôi vèo qua, vùn vụt lướt đi, như bay như biến - chẳng biết nói sao
cho đúng. Rạch ròi mà tính đó là hai mươi mốt ngày họ sớm tối có nhau,
một chuỗi ngày dài, tưởng chừng như rất dài lúc ban đầu. Vậy mà bây giờ
bỗng chỉ còn lại ba bốn ngày ngắn ngủi, một khoảng thời gian quá nhỏ nhoi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.