NÚI THẦN - Trang 236

nào đó. Thỉnh thoảng ngực chàng thắt lại trong một cơn thổn thức đầy lo âu,
và từ lồng ngực cảm lạnh của chàng lại bật lên tiếng ho như gõ ống bơ gỉ.

Joachim thấy Hans Castorp vẫn còn nằm, lúc mười một giờ khi tiếng cồng

đã điểm và chàng sang đón em họ để cùng xuống phòng ăn.

“Sao thế?” Chàng kinh ngạc hỏi lúc bước lại gần chiếc ghế nằm ngoài ban

công…

Hans Castorp im lặng hồi lâu, mắt đăm đăm ngó mông phía trước. Rồi

chàng trả lời:

“Tình hình là tớ hơi bị sốt.”
“Sốt là thế nào?” Joachim hỏi lại. “Cậu thấy đầu nóng hay sao?”
Hans Castorp để anh đợi vài giây rồi mới uể oải lên tiếng đáp:
“Cậu phải biết là tớ thấy đầu nóng từ lâu rồi, đúng ra đầu tớ lúc nào cũng

nóng. Nhưng đây không phải là cảm giác chủ quan của tớ, mà là kết quả đo
hoàn toàn khách quan. Tớ vừa mới cặp nhiệt độ xong.”

“Cậu vừa mới cặp nhiệt độ?! Cặp bằng cái gì?!” Joachim sững sờ kêu lên.
“Tất nhiên là bằng nhiệt kế chứ còn bằng cái gì nữa”, Hans Castorp trả lời

không phải không thoáng chút mỉa mai. “Bà y tá trưởng mới vừa bán cho tớ
một cái. Tại sao bà ta cứ luôn miệng kêu ‘xời ơi’ thì tớ không biết; nói thế là
sai chính tả. Nhưng mặc dù vội tối mắt tối mũi bà ta vẫn kịp bán cho tớ một
cây nhiệt kế rất tốt, và nếu cậu muốn tận mắt xem nó chỉ bao nhiêu thì tớ
vẫn để trên bàn rửa mặt trong phòng ấy. Cao hơn thân nhiệt bình thường
chút đỉnh.”

Joachim không nói không rằng quay lưng đi vào phòng.
Lát sau chàng bước trở ra ban công, ngập ngừng lên tiếng: “Đúng là sốt

rồi, 37 độ 5 rưỡi.”

“Thế là nó đã xuống rồi đấy!” Hans Castorp đáp ngay lập tức. “Lúc nãy là

sáu.”

“Nhiệt độ này vào buổi sáng thì không thể gọi là cao hơn chút đỉnh

được”, Joachim bảo. “Tệ quá”, chàng đứng trước cái ghế nằm của người em
họ với dáng điệu một người bị đặt trước tình huống ‘tệ quá’, hai tay chống
mạng sườn, đầu cúi gục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.