NÚI THẦN - Trang 238

cùng đi, không ai nói với ai lời nào, cùng ngồi vào chỗ của mình trong
phòng ăn, vào giờ này cũng như mọi ngày lại trắng xóa toàn là sữa.

Khác với mọi ngày, khi cô tiểu nữ lùn mang lên vại bia Kulmbacher thì

Hans Castorp nghiêm trang từ chối. Hôm nay chàng không uống bia, và nói
chung không uống bất cứ thứ gì có chất cồn, cảm ơn, cùng lắm chàng chỉ
cần một hớp nước mà thôi. Cả bàn xôn xao chộn rộn hẳn lên. Sao thế?
Chuyện lạ! Sao lại không uống bia? - Chàng hơi bị sốt, Hans Castorp thản
nhiên đáp. 37 độ 6. Chẳng đáng kể.

Thế là bọn họ nhao nhao lên dứ dứ ngón tay trỏ dọa chàng - Hans Castorp

cảm thấy mình như lọt vào trung tâm vũ trụ. Bọn họ trở nên tinh nghịch,
ngoẹo đầu ngoẹo cổ, nháy mắt đồng lõa, ngón tay trỏ đưa lên khua khoắng
bên tai để nhấn mạnh cái tin tức giật gân thoát ra từ miệng kẻ làm bộ ngây
thơ cóc cụ. “Nào, nào, cả ông nữa ư”, cô giáo quá thì vừa cười vừa đưa ngón
tay lên dọa chàng, gò má ửng hồng. “Những chuyện chẳng đáng kể ấy xảy
ra ở đây như cơm bữa. Cứ đợi đấy.” - “Ây, ây, ây”, bà Stöhr cũng hăm hở
lên tiếng và giơ ngón tay chuối mắn đỏ hồng lên dứ dứ trước mũi chàng.
“Ông có tempus

[87]

rồi, ông khách. Ông thật là - ông rất hợp ý tôi, thật quá

hạn lệ!” Bà cụ có cô cháu gái ngồi ở đầu bàn kia cũng thân mật đưa tay dọa
chàng, lúc tin tức nóng sốt truyền tới chỗ bà; cô Marusia xinh đẹp, từ trước
tới giờ chẳng thèm đếm xỉa đến sự tồn tại của chàng, nay cũng nhoài người
xuống bàn quay nhìn chàng bằng đôi mắt nâu tròn tươi rói, chiếc khăn tay
nhỏ xíu sực mùi nước hoa cam ép chặt vào môi; cả đến tiến sĩ Blumenkohl
sau khi được bà Stöhr loan báo tin mới cũng hòa mình vào không khí vui
nhộn chung, tất nhiên vẫn tránh không nhìn thẳng mặt Hans Castorp; và rốt
cục chỉ còn Miss Robinson vẫn giữ thái độ thờ ơ khép kín như mọi khi.
Joachim đứng đắn cụp mắt nhìn xuống vẻ nghiêm trang.

Hans Castorp, sung sướng được nhận bao nhiêu quan tâm trêu ghẹo của

mọi người, cho rằng mình phải khiêm tốn lên tiếng cải chính. “Không,
không”, chàng bảo, “không có gì đâu, trường hợp của tôi đúng là vô hại nhất
trần đời, tôi chỉ bị cảm lạnh thôi, như quý vị thấy đấy: mắt tôi giàn giụa
nước, ngực nặng như đeo đá, cả đêm tôi ho như cuốc, chuyện vặt ấy mà…”
Nhưng bọn họ không chấp nhận lời giải thích ấy, họ phẩy tay cười ngụ ý,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.