cô ta chập chờn trước mắt chàng vào những sớm tinh sương, khi gian phòng
ngập ngừng trút bỏ màn đêm; hay vào những buổi chiều nhập nhoạng, khi
bóng tối buông xuống mỗi lúc một dày đặc (cả trong khoảnh khắc
Settembrini xuất hiện dưới ánh sáng chói chang đột ngột, trên ngưỡng cửa
phòng chàng, cô ta cũng đang hiện diện rõ mồn một, và đó là lý do khiến
chàng đỏ mặt khi nhìn thấy ông văn sĩ ưa phá đám). Trong những giờ phút
ngắn ngủi của một ngày bị chặt thành nhiều khúc chàng đã mơ đến khóe
miệng này, đến đôi gò má cao, đến cặp mắt một mí, với đầy đủ chi tiết về
màu sắc, hình dáng, vị trí mà chàng nhớ như in trong dạ; chàng nghĩ đến tấm
lưng mềm, mái đầu hơi chúi về phía trước, đốt sống nổi gồ lên sau ót trong
cổ áo sơ mi xẻ rộng, đến đôi cánh tay được che giấu hững hờ trong lớp vải
mỏng tang - nếu như chúng tôi ỉm đi không nói trắng ra rằng nhờ những tơ
tưởng này mà ngày giờ cấm cung của chàng trôi vùn vụt thì cũng chỉ vì
chúng tôi thông cảm với tâm trạng của chàng, vừa hoang mang hối hận do bị
lương tâm cắn rứt vừa bàng hoàng hạnh phúc nhờ những hình ảnh ấy. Đúng,
đó là nỗi kinh hoàng gắn liền với niềm hy vọng phập phồng trong một cuộc
phiêu lưu vô biên và vô định, là niềm vui và nỗi sợ đồng thời, là cảm xúc
không tên đôi khi bất ngờ bóp nghẹt trái tim chàng trai trẻ - trái tim thực sự
với nghĩa giải phẫu học trong lồng ngực chàng - khiến chàng phải một tay
đưa lên vị trí của nó, tay kia che trước trán (như để che đôi mắt) mà rên rỉ
thốt lên:
“Ôi lạy Chúa!”
Vì bên trong vầng trán ấy là những tư duy hay mảnh vụn tư duy mà nhờ
có chúng hình dáng và gương mặt Madame Chauchat mới trở nên ngọt ngào
quyến rũ đến thế, và đối tượng của chúng là thói lơ đãng cẩu thả của người
phụ nữ này, là bệnh tật của nàng, là mức độ tự do của cơ thể nhờ bệnh tật, là
sự vật chất hóa con người nàng thông qua bệnh tật mà giờ đây, nhờ chẩn
đoán của các bác sĩ, Hans Castorp đã trở thành bệnh nhân và có thể chia sẻ
tất cả những cái ấy cùng nàng. Bên trong vầng trán trí óc chàng lĩnh hội
được cái tự do mạo hiểm khiến Madame Chauchat bằng ánh mắt và nụ cười
gạt bỏ thái độ lạnh nhạt vờ vịt giữa họ, như thể họ chẳng phải là hai cá nhân
trong một xã hội đầy phép tắc xã giao ràng buộc, thậm chí như thể họ chẳng