NÚI THẦN - Trang 292

vào, chỉ có mấy ngọn đèn điện tỏa sáng yếu ớt. Trong lúc hai mẹ con Sascha
được đưa vào và Hans Castorp mải nhìn theo thì cánh cửa phía hành lang
cũng bật mở và người bệnh tiếp theo bước vào phòng đợi, quá sớm, vì ở đây
có hiện tượng dồn toa. Người mới vào là Madame Chauchat.

Đúng là Clawdia Chauchat bằng xương bằng thịt hiện ra bất thình lình

trong phòng đợi; Hans Castorp trố mắt ra nhìn và cảm thấy máu rút hết khỏi
mặt mình, đồng thời hàm dưới trễ xuống khiến miệng chàng có nguy cơ
không đóng lại được. Sự xuất hiện của Clawdia quá bất ngờ, ngoài sức
tưởng tượng của chàng - bỗng dưng nàng ngồi đó chia sẻ không gian chật
hẹp của căn phòng đợi với hai anh em họ, mới một phút trước đã làm gì có.
Joachim liếc nhanh sang Hans Castorp rồi không chỉ cụp mắt nhìn xuống mà
còn vớ lấy cuốn tạp chí chàng vừa mới vứt lên bàn, mở ra đưa lên che mặt.
Hans Castorp không đủ sức nhấc tay động chân làm gì. Sau khi tái nhợt đi
mặt chàng lại đỏ lựng lên, và tim chàng đập như trống trận.

Madame Chauchat buông mình ngồi xuống một chiếc ghế bành cũ kỹ tròn

quay với đôi tay vịn đã mòn trơ gần cửa phòng chiếu điện. Cô ta ngồi thụt
sâu trong ghế, hờ hững vắt chéo chân lên nhau và nhìn chăm chăm lên
không trung, cặp mắt Přibislav một mí - vì biết có người quan sát mình -
không tập trung được vào một hướng mà trở nên hơi hiếng. Cô ta mặc áo len
trắng với váy màu xanh lam, trên gối đặt một quyển sách - có vẻ như sách
mượn ở thư viện - bàn chân đặt xuống sàn nóng nảy nhịp nhịp.

Mới khoảng một phút rưỡi cô ta đã đổi tư thế, đứng lên nhìn quanh vẻ

phân vân như không biết nên làm gì hay nên hỏi ai, và cất tiếng. Cô ta
hướng vào Joachim mà cất tiếng hỏi, mặc dù chàng có vẻ đang chăm chú
đọc báo, còn Hans Castorp vẫn ngồi không thì không được đếm xỉa đến -
môi cô ta uốn cong nhào nặn từ ngữ và cần cổ trắng muốt truyền cho những
từ ngữ ấy âm thanh, những âm thanh không hẳn là trầm, hơi khàn khàn
nhưng đặc biệt êm ái, giọng nói rất quen thuộc đối với Hans Castorp - quen
thuộc từ một thời xa vắng lắm, có lần nó đã vang lên sát bên tai chàng và
dành cho chính chàng: “Được thôi. Nhưng hết giờ học cậu phải trả lại cho tớ
đấy.” Có điều khi đó giọng nói ấy trôi chảy và tự nhiên hơn, còn bây giờ nó
hơi chậm và ngắt quãng, vì người nói chỉ mượn tạm ngôn ngữ này nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.