NÚI THẦN - Trang 322

Những câu trả lời miễn cưỡng của anh họ không đủ để chàng thỏa sức khua
môi múa mép, thế là chàng chủ động làm quen và kéo thêm một nhân vật
nữa vào cho xôm chuyện. Chàng làm quen với ai? Với Hermine Kleefeld.
Chàng làm bộ tình cờ bắt chuyện với cô ta, tự giới thiệu tên mình và
Joachim, xăng xái kéo thêm một chiếc ghế mời cô ta vào ngồi chung để dễ
bề trò chuyện tay ba. Chẳng hay cô ta có biết, chàng hỏi, hôm ấy cô ta đã
làm chàng hoang mang đến mức độ nào không, khi họ gặp nhau lần đầu tiên
trên đường đi dạo buổi sáng chàng vừa chân ướt chân ráo tới nơi? Đúng thế,
chàng chính là ma mới bị cô ta huýt sáo chào mừng nồng nhiệt hôm ấy đấy!
Phải thành thật mà thú nhận rằng trò đùa của cô ta đã đạt hiệu quả tối đa,
chàng như bị một gậy giáng trúng đầu, không tin cô ta cứ hỏi anh họ chàng
mà xem. Ha ha, huýt sáo bằng pneumothorax để dọa khách qua đường hờ
hững chẳng đề phòng! Có bảo rằng đó là một trò đùa quá lố, một cú chơi
khăm tệ hại cũng không oan uổng chút nào. Và trong khi Joachim, biết rõ
thân phận bù nhìn của mình, lặng thinh cụp mắt nhìn xuống, cả cô ả
Kleefeld cũng dần dần hiểu ra mình chỉ là vai phụ, là phương tiện và công
cụ để Hans Castorp đạt đến mục đích của chàng mà ánh mắt lén lút chốc
chốc lại đảo qua tố cáo, phật ý ngồi ì thần cụ ra, thì Hans Castorp cứ tăng
tăng độc thoại, làm bộ làm tịch, lên giọng xuống giọng cho đến lúc chàng
thực sự đạt được mục đích, tức là khiến Madame Chauchat phải tò mò quay
lại xem người diễn thuyết là ai và nhìn thẳng vào mặt chàng, nhưng chỉ
trong một chớp mắt thôi. Rồi đôi mắt Přibislav của cô ta lướt nhanh từ đầu
xuống chân chàng, cặp chân vắt chéo chữ ngũ, và với một vẻ thản nhiên tàn
bạo, gần như khinh bỉ, đúng là khinh bỉ, ánh mắt ấy dừng lại một lát ở đôi
giày ống màu vàng của chàng - rồi lạnh tanh và có lẽ với một thoáng cười
ruồi đôi mắt ấy lấy lại độ sâu vô đáy của nó lúc quay đi.

Một đòn chí tử, một thảm họa nặng nề! Hans Castorp vẫn còn nói theo

quán tính một thôi một hồi nữa; nhưng khi ngấm đòn và lĩnh hội hoàn toàn ý
nghĩa ánh mắt nàng dành cho đôi giày vô tội của mình thì chàng đột nhiên á
khẩu, bỏ rơi nửa chừng câu nói để chìm đắm vào nỗi thống khổ không lời.
Cô ả Kleefeld, chán ngán và hờn dỗi, đứng dậy bỏ đi. Không giấu nỗi bực
mình trong giọng nói Joachim lên tiếng hỏi, bây giờ mình có thể về nằm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.