NÚI THẦN - Trang 368

“Duy trì hình thức để làm gì”, Hans Castorp phản đối.
“Để làm gì? Nhưng mà này, điều ông vừa mới nói ra thật chẳng có tính

nhân đạo tí nào.”

“Hình thức là thứ rởm đời.”
“Hôm nay ông uống thuốc liều hay sao mà ăn nói bạt mạng thế. Nhưng đã

tới lúc tôi phải cáo lỗi với các ông”, ông cố vấn cung đình bảo. “Tôi lại bị
rơi vào tâm trạng nặng nề rồi”, ông ta đưa bàn tay khổng lồ lên che mắt.
“Các ông thấy đấy, nó muốn đến lúc nào thì đến. Tôi vừa mới uống cà phê
với các ông, vừa mới nói cười vui vẻ, thế rồi thình lình cơn trầm cảm chụp
xuống đầu tôi không báo trước. Các ông thứ lỗi. Rất hân hạnh được tiếp đãi
và hầu chuyện các ông…”

Hai anh em nhảy phắt dậy. Họ xin lỗi vì đã làm phiền ông cố vấn cung

đình quá lâu… Ông ta ra dấu chứng tỏ ngược lại. Hans Castorp vội vã mang
bức chân dung Madame Chauchat sang phòng bên cạnh treo lên chỗ cũ. Họ
không cần ra vườn để trở về phòng. Behrens chỉ cho họ lối đi trong nhà và
tiễn chân họ đến tận cánh cửa nối với hành lang. Trong trạng thái tâm lý u
uất bất thình lình cần cổ ông ta như gập hẳn xuống, cặp mắt lồi chớp chớp
liên hồi và hàng ria mép cánh cụp cánh xòe vì một bên môi trên dẩu ra bỗng
xơ xác thảm hại vô cùng.

Lúc đi qua hành lang lên cầu thang Hans Castorp bảo:
“Cậu thấy không, sáng kiến của tớ tuyệt đấy chứ.”
“Ờ, cũng được một chút thay đổi cho đỡ đơn điệu”, Joachim đáp. “Phải

công nhận là cậu và ông ta được dịp phát ngôn thả cửa về một số vấn đề.
Riêng tớ thấy hơi bị quá tải. Nhưng thôi, từ giờ đến lúc uống trà mình phải
tranh thủ nằm nghỉ ít nhất là hai chục phút nữa. Cậu có thể bảo tớ là rởm
đời, vì tớ lúc nào cũng giục đi nghỉ - trong khi cậu còn muốn bạt mạng.
Nhưng xét cho cùng thì cậu không bị phụ thuộc vào việc điều trị như tớ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.