NÚI THẦN - Trang 465

“Thế còn chồng em ở Daghestan, ông ta chấp nhận cho em cái tự do ấy

hay sao?”

“Bệnh tật cho tôi cái tự do ấy. Tôi ở đây cả thảy ba lần rồi. Lần này kéo

dài tới một năm. Cũng có thể tôi sẽ quay trở lại. Nhưng lúc ấy chắc anh đã
xa chạy cao bay từ lâu.”

“Em nghĩ thế thật ư, Clawdia?”
“Anh biết cả tên tôi! Thật tình, anh coi trọng tục lệ hội hóa trang quá

đấy!”

“Em có biết bệnh tình tôi nặng nhẹ thế nào không?”
“Có - không - đại khái thôi. Anh có một vết ướt trong ngực và hơi sốt nhẹ,

đúng không?”

“Ba mươi bảy độ tám hay là chín vào buổi chiều”, Hans Castorp bảo.

“Còn em?”

“Ôi, trường hợp của tôi thì phức tạp hơn… không đơn giản như thế.”
“Trong bộ môn khoa học nhân văn có tên là y học”,
Hans Castorp bảo,

“có một chứng bệnh được người ta gọi là nghẽn mạch bạch cầu.”

“A! Anh đã hỏi dò về tôi, bạn thân mến, thấy rõ là như thế!”
Còn em… Em đừng giận! Tôi phải hỏi em một điều này, rất khẩn thiết và

bằng tiếng Đức! Hồi ấy khi tôi rời bàn ăn đi xuống phòng khám, sáu tháng
trước… Em có quay lại nhìn tôi, em còn nhớ chứ?”

“Anh hỏi gì mà khó thế? Sáu tháng trước!”
“Khi ấy em có biết tôi đi đâu không?”
“Dĩ nhiên, một cách tình cờ…”
“Behrens kể cho em biết?”
“Lại Behrens!”
“Ôi, ông ta đã vẽ làn da em thần tình đến thế… Hơn nữa ông ta lại còn

góa vợ, có đôi gò má xanh như chàm lúc nào cũng nóng bừng, và sở hữu
một bộ đồ pha cà phê rất đặc sắc… Tôi tin rằng ông ta không chỉ nghiên
cứu thân thể em như một bác sĩ, mà còn như môn đồ của một chi nhánh khác
thuộc các ngành khoa học nhân văn.”

“Anh đã rất đúng khi bảo rằng anh nói trong mơ, anh bạn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.