NÚI THẦN - Trang 468

chấp nhận mạo hiểm, tàn phá và hủy diệt. Theo ý chúng tôi, dám sống hết
mình, thậm chí dám liều mạng, còn đạo đức gấp ngàn lần cứ khư khư giữ
gìn danh dự. Những tấm gương sáng về đạo đức xưa nay đâu phải là những
ông Thiện đầy đức hạnh, mà là những nhân vật thích phiêu lưu mạo hiểm,
dám dấn thân vào cái ác, là những con người tội lỗi mang trong mình không
ít thói hư tật xấu, họ dạy chúng ta quên mình để dám lặn ngụp trong bể trầm
luân. Tất cả những điều ấy đối với anh chối tai lắm phải không?”

Chàng lặng thinh. Chàng vẫn còn ngồi trong tư thế cũ, chân gập lại giấu

sâu dưới gầm chiếc ghế cứ cót két than thở không thôi, thân hình chồm tới
trước, ngả về phía người đội chiếc mũ giấy ba góc nửa nằm nửa ngồi trong
chiếc ngai, mấy ngón ta co quắp giữ chặt cây bút chì, đôi mắt xanh với cái
nhìn sâu lắng của Hans Lorenz Castorp ngước lên ngó mông vào gian phòng
vắng tanh vắng ngắt. Khách dự cuộc vui đã tản đi hết tự bao giờ. Cây đàn
piano kê chênh chếch trong góc đối diện chỉ còn khẽ khàng nhả ra từng nốt
nhạc rời rạc, do anh chàng bệnh nhân người Mannheim uể oải bấm một tay,
cô giáo quá thì vẫn ngồi bên cạnh lật lật tập nốt nhạc để trên đầu gối. Khi
cuộc đối thoại giữa Hans Castorp và Clawdia Chauchat chìm vào im lặng thì
người đánh đàn piano cũng ngừng chơi, bàn tay vừa nhẹ lướt trên dãy phím
thu về để trên lòng, trong khi cô Engelhart vẫn không ngừng chúi mũi vào
tập nhạc. Bốn người cuối cùng còn lại trong đêm hội hóa trang ngồi bất
động. Im lặng tuyệt đối kéo dài nhiều phút đồng hồ. Bầu không khí nặng nề
làm hai mái đầu bên cây đàn piano gục xuống càng ngày càng thấp, anh
chàng người Mannheim chúi đầu xuống phím đàn, còn cô Engelhart như
muốn vùi đầu vào tập nhạc. Cuối cùng, như theo một hiệu lệnh bí mật, cả
hai đồng thời đứng dậy, thận trọng nhón gót đi nhẹ nhàng bằng mũi chân, cố
tình tránh không nhìn về cái góc vẫn còn có hai người ngồi, đầu rụt lại và
đôi cánh tay cứng đờ khép sát bên người, họ cùng rút lui qua gian phòng nhỏ
dành làm chỗ viết thư và đọc báo.

“Ai cũng đã về phòng cả”, Madame Chauchat bảo. “Những người cuối

cùng vừa mới đi khỏi, khuya lắm rồi. Vậy là đêm hội hóa trang đã tàn, ngày
vui đã hết.”
Và nàng đưa hai tay nhấc chiếc mũ giấy trên đầu xuống khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.