NÚI THẦN - Trang 479

cú vọ của cô Engelhart lúc ấy quay sang soi mói canh chừng; còn lần thứ hai
vào lúc ba giờ chiều, lúc Madame Chauchat ra đi - chàng không có mặt
trong số những người tiễn chân, mà chỉ đứng bên một cửa sổ hành lang
hướng ra cổng chính đăm đăm trông xuống.

Cảnh chia tay diễn ra cũng hệt như vài lần Hans Castorp đã được chứng

kiến trong thời gian ở trên này: chiếc xe ngựa hay xe trượt tuyết thắng ngựa
dừng lại trước cổng, người đánh xe và nhân viên phục vụ trong viện chất
hành lý lên xe, bệnh nhân tụ tập thành một đám, bao gồm bạn bè của người
ra viện - con người may mắn không biết đã bình phục hay chưa, xuống đồng
bằng để sống hay để chết - và cả những người chẳng dây mơ rễ má gì, chỉ
xuống để trốn giờ nằm điều dưỡng và coi sự kiện ngoại lệ này như một cơ
hội giải khuây; một quan viên thuộc ban quản trị mặc lễ phục đàng hoàng ra
tiễn, đôi khi thấy mặt cả các bác sĩ; và rồi người ra đi xuất hiện, tươi cười
rạng rỡ, ân cần chia tay những kẻ hiếu kỳ và người ở lại bu đầy xung quanh,
tỏ ra hết sức hồi hộp vì cuộc phiêu lưu trước mắt... Lần này người xuất hiện
dưới cổng là Madame Chauchat, nàng lướt ra trong chiếc áo khoác dài lượt
phượt lót lông thú và chiếc mũ to xù, miệng cười hớn hở, hai tay ôm đầy
hoa, có ông đồng hương Buligin theo sát một bên hộ tống, người đàn ông
ngực lõm ấy sẽ tiễn chân nàng một đoạn đường. Nàng cũng tỏ vẻ hồi hộp và
đầy kích động, như tất cả những người khác khi ra viện - trước sự thay đổi
bắt đầu một chặng đời mới, bất kể cuộc ra đi ấy được sự ưng thuận của các
bác sĩ, hay chỉ vì chán chường tuyệt vọng mà bỏ dở việc điều trị, chấp nhận
hoàn toàn rủi ro về phía mình. Hai gò má Madame Chauchat ửng hồng, nàng
nói ríu rít không ngừng không nghỉ, chắc là lại rặt tiếng Nga, trong khi được
mọi người giúp ủ ấm hai chân bằng tấm chăn lông... Không chỉ có đồng bào
và đồng bọn ngồi cùng bàn ăn ra tiễn chân Madame Chauchat, mà còn rất
nhiều bệnh nhân khác cũng có mặt. Bác sĩ Krokowski nở nụ cười cương
nghị thật rộng làm bộ râu tẽ ra khoe hàm răng vàng, lại có người tới tặng
hoa, bà cụ vui tính dúi vào trong xe một hộp mứt Nga, “của ít lòng nhiều”
theo lời bà, cô giáo quá thì cũng xớ rớ gần đó, người đàn ông Mannheim
đứng tách riêng ra một chỗ, ủ rũ quan sát cảnh tiễn đưa vui vẻ, đôi mắt tối
tăm buồn thảm như vô tình chấp chới lướt lên cao, bắt gặp Hans Castorp bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.