NÚI THẦN - Trang 483

gì để phàn nàn về những triệu chứng đã được báo trước. Khi đến lượt thì cái
thủ tục ấy diễn ra khá nhanh chóng; chưa kịp trở bàn tay người ta đã nhận
được liều thuốc giải độc dưới da, lúc ở đùi khi ở bắp tay. Tuy nhiên một vài
lần, khi ông cố vấn cung đình chịu bắt chuyện và tâm trạng ông ta không bị
khói thuốc làm vẩn đục, thì nhân dịp tiêm chích Hans Castorp lại gợi ra một
cuộc đối thoại nho nhỏ mà chàng thường dẫn dắt như sau:

“Tôi vẫn nhớ bữa uống cà phê thân mật ở chỗ ông, thưa ông cố vấn cung

đình, một dịp tình cờ hồi mùa thu năm ngoái. Mới vừa hôm qua, hay cũng
có thể lâu hơn một chút, anh họ tôi và tôi còn nhắc đến...”

“Bảy độ Gaffky”, ông cố vấn cung đình bảo. “Kết quả xét nghiệm lần

cuối. Anh chàng ấy không chịu giải độc cho người ta nhờ. Ông không thể
tưởng tượng được ông ta tra tấn hành hạ tôi khổ sở đến thế nào đâu, nhất là
thời gian gần đây, những là ông ta muốn ra viện để rút cục được đi đều bước
và đeo gươm dài quét đất, thật con nít hết sức. Cằn nhằn cữ nhữ tôi vì năm
quý cỏn con, làm như đấy là cả thiên niên kỷ không bằng. Ông ta nhất định
về đồng bằng, ai muốn nói gì thì nói - ông ta có tiết lộ dự định của mình với
ông không? Ông nên có vài lời kêu gọi lương tâm ông ấy, lấy tư cách cá
nhân ông, nhưng mà phải thật khẩn khoản vào! Anh chàng tội nghiệp ấy sẽ
tiêu tùng mất nếu sớm quay về hít thở bầu không khí ẩm thấp đầy sương mù
nơi quê hương yêu dấu của các ông trên Biển Bắc. Lính tráng cứng đầu cứng
cổ như ông ta thì không mong có nhiều chất xám, nhưng ông lại khác, ông là
một người dân sự, biết tôn trọng lề luật, có giáo dục đàng hoàng, ông nên tỉ
tê vạch hết nhẽ phải trái cho ông ta thấy trước khi ông ấy giở trò dại dột.”

“Tôi vẫn nói đấy chứ, thưa ông cố vấn cung đình”, Hans Castorp trả lời,

không để mất chủ động mà khéo léo lái câu chuyện theo ý mình. “Tôi vẫn
nói thường xuyên đấy chứ, mỗi khi anh ấy kêu ca, và vẫn nghĩ là anh ấy sẽ
tỉnh trí lại. Nhưng khổ nỗi những điều mắt thấy tai nghe không phải lúc nào
cũng nêu gương tốt, thế mới chết. Thỉnh thoảng lại có người ra viện - tự tiện
xuống núi, về đồng bằng, mà không cần phép tắc gì ráo. Thế nhưng họ lại tổ
chức chia tay linh đình cứ như là được xuất viện thật ấy, phải hiểu rằng cảnh
tượng trêu ngươi ấy là một sự cám dỗ quá lớn đối với những linh hồn tuyệt
vọng. Như là mới đây... ai mới xuống đồng bằng nhỉ? Một bà, ở bàn Nga

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.